Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 768: Thanh cảng đột ngột điều động vũ khí hạt nhân xuất kích (1)

Nữ vương đang cầu cứu?

Thậm chí, Lục Tân có chút không tưởng tượng nổi, người mạnh mẽ như nữ vương thì lại xuất hiện tình huống nào mà bà phải nói ra lời cầu cứu này?

Anh đã có thể nghe thấy tiếng kêu cứu của nữ vương, như vậy có thẻ khẳng định, mình đang ở rất gần bà.

Anh nhìn thoáng qua Oa Oa bên cạnh, hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu đi vào trong thị trấn.

Chân anh giẫm lên cánh đồng hoa đã héo rũ, phát ra âm thanh vỡ vụn.

Bởi vì ý thức được nguy hiểm mà nữ vương đang gặp phải, tốc độ của Lục Tan ngày càng nhanh hơn một chút.

Lúc này, anh không còn như lúc trước, cố ý vòng qua những người trong chiếc lọ thủy tinh này nữa, mà đang đi theo tiếng cầu cứu của nữ vương, anh lựa chọn đi thẳng. Bất kể xung quanh có cái gì di nữ, cơ thể anh vẫn di chuyển, ngay lập tức tạo thành những đợt nhưng đợt bức xạ tinh thần màu đỏ lộn xộn.

Nó giống như dòng nước màu đỏ, nhẹ nhàng dung động.

Những người luôn sống trong hạnh phúc, bị bức xạ tinh thần bao bọc đột nhiên cứng lại một chút.

Giống như là, chính sự di chuyển của Lục Tân đã tạo ra sự ảnh hưởng đối với thành phố ảo tưởng này.

Những người vốn đã tiếp tục hành động chậm chạp của mình lại quay đầu, nhìn về phía Lục Tân.

Đôi mắt của họ vẫn nhắm chặt, lúc này lại ở trong trạng thái như chưa mở.

Không cần biết là chủ cửa hàng thịt mặc âu phục sờn cũ, hay là người phụ nữ đang ôm đứa nhỏ thối rữa ở trong ngực, hay nhân viên quán cơm nhỏ đang đeo chiếc khăn quàng cổ, hoặc là cô gái mập mạp đang được nhận lời tỏ tình, mấy cô gái đang cùng bạn bè đi dạo phố…động tác của mấy người đều dừng lại.

Đầu quay về phía Lục Tân, đôi mắt thì chưa mở nhưng lại lộ ra một đường mắt trắng, lạnh lùng, nhàn nhạt, bắt đầu hiện lên những tia nguy hiểm nào đó.

Loại cảm giác nguy hiểm này làm cho bước chân của Lục Tân thoáng chậm lại, nhưng anh vẫn bước tiếp về phía trước.

Cơ thể xuyên qua từng bức xạ tinh thần, hoàn toàn không để ý gì đến những người kia đã dừng động tác, đôi mắt cũng đang hơi hơi mở ra.

“Binh binh binh…”

Kể ra thì cũng lại, rõ ràng là đang đi trên vùng hoang dã, nhưng xung quanh lại truyền đến tiếng bình thủy tinh va chạm vào nhau.

“Bốp…”

Lúc Lục Tân vừa lướt qua một người có dáng vẻ mập mạp, thậm chí anh còn nghe thấy tiếng một chiếc bình thủy tinh rơi xuống đất, anh thanh cực kỳ thanh thúy, dễ nghe. Theo tiếng âm thanh này vang lên, người mập mạp bên cạnh hít một hơi khí lạnh rồi ngã ngay xuống đất. Hắn ta cúi đầu, trong cổ họng hắn phát ra tiếng hừ hừ, giống y như dã thú.

“Xin lỗi.”

Lục Tân cũng không quay đầu lại, mà chỉ nhẹ giọng xin lỗi hắn ta.

Đồng thời cũng nói: “Nhưng thực ra mà nói, tôi thực sự không chạm vào anh, nếu anh tấn công tôi, đây sẽ là chuyện khác.”

Trong lúc nói chuyện, anh vẫn bước về phía trước.

Chỉ là trong lòng tràn ngập cảnh giác, chuẩn bị tùy lúc sẽ ứng phó lại công kích.

xung quanh lại truyền đến tiếng lắc lư của chai lọ thủy tinh.

Loại âm thanh thanh thúy này lại vang lên trên vùng hoang dã này là biểu hiện cho vô số những người mộng sau này sẽ gặp nguy hiểm.

Tựa hồ, đối với những người mộng du này mà nói, Lục Tân trực tiếp đi qua như vậy chẳng khác nào đang thô lỗ, xông vào thế giới của họ.

Đối với chuyện cuộc sống tốt đẹp của mình bị phá vỡ, làm cho hận ý đang sinh sôi ngày càng phát triển.

Nhưng lúc này, Lục Tân lại lựa chọn không để ý đến bọn họ.

Trong trường hợp không ai cản trở lẫn ai, anh sẽ chú ý, chăm sóc cho cảm xúc của những người này.

Nhưng bây giờ, nó đang ảnh hưởng đến công việc của anh, vì vậy anh cũng không quan tâm nữa.

"Này này, cẩn thận một chút, xông loạn trong viện bảo tàng, đập nát đồ đạc là phải bồi thường..."

Ngay khi xung quanh tồn đọng áp lực phẫn hận càng ngày càng nồng đậm, bỗng nhiên một thanh âm sốt ruột vang lên cách đó không xa.

Bởi vì xung quanh quá yên tĩnh, vì vậy giọng nói của hắn đặc biệt rõ ràng.

Lục Tân lập tức dừng bước, ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy dưới tầng tầng lớp lớp bức xạ màu đỏ sậm, có một người đàn ông đang thật cẩn thận đi tới, động tác của hắn rất cẩn thận, giống như là xuyên qua hành lang có vô số tia laser hồng ngoại, cẩn thận vòng qua những người chậm chạp đang đi lại trên vùng hoang dã này.

Thoạt nhìn, động tác có chút tương tự với lúc Lục Tân vừa rồi vòng qua những người này, cũng là không muốn quấy rầy những người này.

Người đàn ông này chậm rãi đi tới trước người Lục Tân cách đó mười thước, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, mỉm cười.

Trông hắn ta hơn ba mươi tuổi, mặc quần áo ngụy trang và đội mũ nồi.

Khuôn mặt của hắn có đeo một kính râm màu đen lớn, nhưng vẫn không thể che giấu một vết sẹo trên khuôn mặt của mình.

Sau khi nhìn thấy người này, Lục Tân hơi giật mình một chút, chợt lộ ra biểu tình khó có thể tin.

“Thế mà lại là ngươi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận