Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 247: Từ chối tôi có hậu quả rất nghiêm trọng đấy (1)

Ngay từ lúc đầu, Lý Mộng Mộng chỉ là hẹn bạn thân đi uống cà phê.

Bạn thân đến hơi trễ nên cô ngán ngẩm ngồi chờ ở quán cà phê trong trung tâm thương mại.

Năm nay cô gái chỉ mới mười tám đuổi đã tốt nghiệp cấp ba ở trường trung học thuộc thành phố Vệ Tinh Thanh Cảng 2.

Vào thời điểm nhựa sống phong phú nhất, vẻ đẹp của cô có thể chiếu sáng một con đường.

Hôm nay cô để thả mái tóc đơn giản đen dài óng ả, mặc một bộ quần áo cũng rất đơn giản, một chiếc áo phông màu xanh lam có in hình vẽ hoạt hình, quần soóc jean chỉ dài 30 xăng-ti-mét. Cô vốn cao 1 mét 65 nên đôi chân vừa thon vừa dài của cô rất bắt mắt.

Cô rất xinh đẹp, mà cô cũng biết mình rất xinh đẹp.

Cho dù là đi trên đường, hay là ngồi ở quán cà phê, luôn là có ánh mắt của rất nhiều người nói cho cô điểm này.

Người đang vào độ tuổi dậy thì như cô cũng khá hưởng thụ ánh mắt như vậy.

Vừa uống vừa chơi, ly cà phê đã với đi một nửa.

Bạn thân vẫn chưa đến. Bên ngoài cửa sổ thủy tinh có một người đàn ông thu hút sự chú ý của Lý Mộng Mộng.

Người đàn ông đó ngồi dưới dù che nắng ở phía trước quán cà phê, mặc một chiếc áo khoác màu xám nhạt, bên trong là đồ vest. Dáng người gã cao lớn, khuôn mặt điển trai, cũng là một soái ca khó gặp. Chỉ là điều thu hút sự chú ý của Lý Mộng Mộng lại là ánh mắt của người đàn ông đó.

Bắt đầu từ lúc ngồi ở quán cà phê, gã đã nhìn chằm chằm Lý Mộng Mộng không chớp mắt.

Ánh mắt này vừa thẳng thắn vừa to gan, thậm chí không hề giấu giếm.

Điều này làm Lý Mộng Mộng cảm thấy trong lòng không thoải mái. Vốn dĩ nếu như người đàn ông này đến bắt chuyện thì Lý Mộng Mộng có lẽ sẽ nói chuyện với gã mấy câu. Nhưng ánh mắt của gã càng lúc càng to gan. Sau thời gian càng dài thì trong lòng Lý Mộng Mộng đã vô cùng phản cảm với gã ta.

Cô chuẩn bị thu dọn đồ đạt, chuyển sang nơi khác chờ bạn thân đến.

Nhưng không ngờ đến, người đàn ông kia bỗng đứng dậy, đi vào tiệm cà phê, ngồi vào trước mặt Lý Mộng Mộng.

“Chờ người?”

Ánh mắt của gã nhìn lướt qua ngực và mặt của Lý Mộng Mộng, con ngươi hơi hơi phóng to, toét miệng cười một lúc.

Lý Mộng Mộng cũng không định trả lời, chỉ là yên lặng thu dọn đồ đạc của mình, chuẩn bị đi về.

“Sao lại vội vàng đi thế?”

Người đàn ông kéo chiếc túi nhỏ của Lý Mộng Mộng lại, trừng mắt nhìn cô ta, cười nói: “Làm quen một cái đi!”

“Tôi có bạn trai rồi!”

Lý Mộng Mộng kéo chiếc túi của mình ra, cau mày từ chối.

Người đàn ông nhíu mày, nhưng rất nhanh lại giãn ra, cười nói: “Vậy cũng không sao, có bạn trai cũng có thể đổi.”

Gã vừa nói vừa ngửa ngươi ra phía sau mình, nói: “Dù sao trăng máu cũng xuất hiện rồi, còn có chuyện gì không thể xảy ra?”

Lý Mộng Mộng không kiên nhẫn, thẳng thắn từ chối: “Tôi không thích cách bắt chuyện như thế này, anh tìm người khác đi!”

Lúc nói lời này, cô ta đã đứng lên.

“Chờ một chút!”

Người đàn ông bỗng nhiên nói to một câu, sau đó mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô, giống như là đang tán thưởng hoặc là cảm giác tham lam, cười nói: “Tôi rất hiểu tâm lý phụ nữ các cô. Không phải đều thích tiền và soái ca sao? Đúng lúc tôi đều có đủ hai điểm này!”

Vừa nói gã vừa lấy một ra từ trong túi một xấp tiền mặt, để cho người khác thấy một lát, sau đó lại cất vào túi.

“Thế nào?”

Nụ cười của gã càng không kiêng nể gì cả: “Cùng tôi ăn một bữa cơm đi, cô sẽ không thiệt đâu.”

Lý Mộng Mộng đã không nhịn được vẻ mặt ghét bỏ nữa: “Tiền và soái ca tôi đều thích, nhưng tôi không thích anh!”

“Sở Cảnh vệ ở ngay bên cạnh. Tốt anh anh đừng bám theo tôi.”

Nói xong câu nói này, cô trực tiếp quay người rời đi, mang theo tiếng kéo ghế rất to.

Người đàn ông cũng không đuổi theo, chỉ là ngồi ở chỗ cũ, trên mặt từ từ mỉm cười.

“Cô phải suy nghĩ kỹ…”

Gã bỗng hét to từ phía sau: “Hậu quả của việc từ chối tôi rất nghiêm trọng. . .”

“Anh. . .”

Lý Mộng Mộng không thích sự uy hiếp trong lời nói của gã, bỗng quay đầu lại nhìn gã.

Lại phát hiện người đàn ông này chỉ là liếc mắt nhìn mình một cái, sau đó từ từ đứng dậy, cười ra ngoài quán cà phê.

Sau khi ra ngoài, gã còn quay người lại vẫy tay với mình.

“Bị điên à?”

Lý Mộng Mộng rất không thích nụ cười của gã. Những cũng không biết tại sao, nụ cười của người đàn ông lúc sắp đi làm trong lòng cô hơi run rẩy.

“Này…”

Có một người chợt vỗ vai Lý Mộng Mộng, làm cô giật nảy mình xong mới nhận ra là bạn thân đến.

“Cậu sao thế?”

Bạn thân nhìn ra vẻ mặt Lý Mộng Mộng không tốt tò mò hỏi.

“Không có việc gì, vừa rồi gặp phải một người làm mình rất ghét. Mình đã nói rằng mình có bạn trai rồi, hắn vẫn còn làm phiền mình.”

“Ha ha. . .”

Bạn thân lập tức nở nụ cười: “Sao mình không biết, cậu có bạn trai từ khi nào thế?”

Lý Mộng Mộng trợn mắt trắng với bạn thân, nói: “Không phải là cậu à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận