Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 657: Cuộc họp gia đình lần ba (2)

Lục Tân vừa lòng gật gật đầu.

Sau khi đi thành Trung Tâm một chuyến rồi trở về này, hình như là em gái nghe lời hơn so với trước kia.

Cô đã có tư tưởng và chủ kiến của chính bản thân.

Chuyện gì cũng nghe theo anh trai, đương nhiên cũng là một loại tư tưởng và chủ kiến!

Chính mình đã tỏ thái độ, em gái cũng tỏ thái độ, Lục Tân cứ thế thuận thế nhìn về phía cha mình.

Bình thường, chuyện cha thích làm nhất là đi ngược lại số đông, nhưng lúc này đây, đón ánh mắt của Lục Tân, ông lại bỗng nhiên cười khằng khặc, hạ giọng nói: “Ngay từ lần đầu tiên gặp con quái vật kia, là cha đã không thích cô ta rồi, chỉ muốn xé nát cô ta ra, chỉ là, khi đó các người cũng không chịu động tay cùng với tôi mà thôi, nếu lần này có lý do quang minh chính đại, vậy thì đương nhiên phải đi xé nát tổ ong của cô ta, chơi cho thật vui chứ.”

“Chuyện này quản là phải quản, thế nhưng, theo con, chúng ta thật ra không nhất định là cứ phải xé nát cô ta……”

Lục Tân bổ sung một câu, sau đó lại nhìn về phía mẹ.

Hiện giờ, anh càng ngày càng cảm thấy, ý kiến của mẹ vẫn là, quan trọng nhất.

Nụ cười trên mặt mẹ không có chút thay đổi nào, chỉ có dịu dàng và tinh xảo, mẹ nhẹ giọng dò hỏi: “Có chắc chắn không?”

Lục Tân nhíu nhíu mày, nói: “Vấn đề nằm ở chỗ này.”

Hơi hơi trầm mặc một lát, anh tiếp tục nói: “Kỳ thật, chính bản thân con cũng không biết là có chắc chắn hay không, bình thường việc con làm đều là một ít chuyện được đưa đến tận trước mắt, đây vẫn là lần đầu tiên con chủ động đi tìm người ta…… Trong lòng, con luôn có cảm giác mình là loại người xấu chuyên đi gây sự ấy.”

Em gái và cha tức khắc đều thẳng tắp nhìn về phía Lục Tân.

Sau đó cha nở nụ cười: “Ha hả ha hả”.

“Nếu như vậy, vậy trước tiên không cần phải suy nghĩ về việc này có chắc chắn hay là không.”

Mẹ mỉm cười nhìn về phía Lục Tân, nói: “Còn có chuyện mà con cần phải biết đến.”

“Viện nghiên cứu không gạt người, không chỉ là những vấn đề về vùng cấm này, mà còn có cái kim tự tháp mà các cô nhắc tới kia nữa.”

“Kim tự tháp?”

Lục Tân không nghĩ tới, đề tài của mẹ bỗng nhiên chuyển tới mặt này, hơi hơi ngẩn ra một chút.

Em gái, người đang thất thần xem ti vi bỗng nhiên quay đầu qua, dùng biểu cảm có chút hưng phấn nhìn Lục Tân, khóe miệng kéo tới tận mang tai.

Cha với thân hình cao lớn, cũng từ từ, chậm rãi xoay người.

Trong ánh mắt của ông, có màu đỏ như máu đang di chuyển, thoạt nhìn như là đang rất hưng phấn, nhưng lại đang phải áp lực.

Biểu tình của mẹ như cũ thong dong, ưu nhã, bình tĩnh, chỉ là khóe miệng mang theo một ý cười dịu dàng, nhẹ nhàng nhìn vào đôi mắt của Lục Tân, nói: “Đúng vậy, kim tự tháp có tồn tại, hơn nữa con cũng xác thật đã ở trên kim tự tháp, cho nên, đối với chuyện con muốn xử lý công việc, làm người nhà, chúng ta tự nhiên sẽ duy trì ủng hộ con, nhưng là, khi gặp chuyện quan trọng nên làm, thì có phải là con cũng nên nỗ lực hơn hay không?”

Em gái nghe mẹ nói, đôi mắt càng ngày càng sáng, dùng sức bóp con gà la hét kia một cái.

Cha thì cười ‘ha hả ha hả’, bóng đèn trên đỉnh đầu bắt đầu nhẹ nhàng đong đưa, khiến cho ánh sáng trong phòng bị đung đưa.

“Muốn đi quá đi…”

Lục Tân như là có chút khó xử vậy, mở miệng ra, chỉ là anh cũng không biết vì sao, mà trên mặt bỗng nhiên lộ ra tươi cười.

Là một loại tươi cười không giấu đi được.

“Đương nhiên rồi……”

Mẹ ôn nhu nói: “Cũng không chỉ vì là người nhà nha……”

“Mẹ hiểu rõ con, theo tính tình của con, sao có thể thích cái loại cảm giác bị người khác đạp ở dưới chân kia chứ?”

Lục Tân nghe đến đó, lại hơi hơi yên lặng một lát, sau đó ngẩng đầu lên.

Trên mặt anh mang theo nụ cười ôn hòa, nhẹ giọng nói: “Thật ra con cũng không biết đi cái bậc thang này thì có ích lợi gì.”

Ở thời điểm này, mẹ là trầm mặc, trên mặt cha thì lại treo lên nụ cười lạnh, em gái cũng đã chịu ảnh hưởng, ôm con gà la hét trong lòng, nhìn xem bên trái, lại nhìn xem bên phải, xong nhích lại gần Lục Tân, nhưng tựa hồ là cảm thấy không đúng, thế là cô lại nhích về phía mẹ.

Dưới gầm bàn, chú cún con không da kia lặng lẽ duỗi duỗi đầu ra phía, nhưng mới nhìn liếc mắt một cái, đã run run lên, sau đó lại nhặt về.

Không khí ở trong phòng, không biết từ khi nào, không khí bắt đầu trở nên áp lực hơn, giờ, không khí như là đã đọng lại.

“Nhưng nếu mọi người đều cảm thấy nên đi, thì……”

Lục Tân cười, tiếp tục nói tiếp, nói: “Vậy thì đi một chút cũng không sao nha.”

Nói, anh nhìn thoáng qua chỗ của mẹ, sau đó tiếp tục: “Kỳ thật, mẹ nói rất đúng, con xác thực không quá thích bị người ta bắt nạt.”

Mẹ nhìn vẻ mặt của Lục Tân, trên mặt bỗng nhiên lộ ra mỉm cười:

“Đúng vậy đây, mẹ biết con là một đứa trẻ thành thật, không thích bắt nạt người khác, nhưng người khác muốn bắt nạt con, thì cũng không được nha……”

“Ha hả ha hả……”

Cha lại phát ra tiếng cười lạnh, như là mang theo chút châm chọc.

Nhưng khác với ngày bình thường chính là, trước kia ông am hiểu dùng nụ cười để che giấu trào phúng.

Lần này, ông lại càng như là đang dùng trào phúng làm biểu tượng, để che giấu sự vui vẻ và hưng phấn chân chính trong lòng mình.

Chỉ có em gái, theo bản năng cũng cười cười theo, nhưng nụ cười có chút miễn cưỡng, cô nghiêng nghiêng đầu, nhìn về phía Lục Tân.

“Vậy cứ như vậy định rồi?”

Lục Tân cười nói: “Công việc nên làm thì phải đi làm, bậc thang nên đi, cũng phải đi?”

Mẹ cười gật gật đầu, cầm lấy đôi đũa, cha rót rượu đầy cái ly, tiếp tục ‘ha hả’ nở nụ cười.

Giữa người nhà với nhau, dùng ánh mắt trao đổi, không khí tức khắc trở nên hòa hợp.

Họp gia đình có phải nhấc tay biểu quyết hay không, chỉ một ánh mắt, cũng đã khiến nhau hiểu rõ.

“Hự hự…”

Bên dưới gầm bàn truyền ra một tiếng nức nở nhỏ giọng, đó là chú cún con không da kia.

Làm một nửa cái thành viên tham dự, đương nhiên, chú cũng tán thành.

Chủ yếu là do chú không có tư cách nói không tán thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận