Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 359: Câu trả lời của Hải Thần Quốc (1)

Nhìn người thanh niên dù bị người khác nhắc tới, vẫn cứ ngồi bất động ở đó, áp lực trong phòng hợp đột nhiên tăng cao.

Trên mặt Tô tiên sinh không có nửa phần thay đổi, chỉ có hơi ngồi thẳng lên.

Lúc này, mấy cánh cửa xung quanh phòng họp đồng thời mở ra, từng đội chiến sĩ vũ trang được trang bị đầy đủ vọt vào.

Trên đầu bọn họ đều mang vòng phòng hộ, cùng với vũ khí kiểu mới.

Không phải là một khẩu súng cụ thể, mà là một loại súng ống màu bạc, ở khúc cuối còn chứa một sợi tơ kỳ quái.

Tuy bây giờ bọn họ chỉ tiến vào, không có động tác khác, nhưng trong không khí ở trong phòng họp cũng lập tức trở nên khẩn trương.

Cùng lúc đó, ở vị trí cửa nhỏ phía sau Tô tiên sinh, một người đàn ông có vóc dáng cao lớn, mặc áo da cũng đi đến.

Ngồi ở phía sau Tô tiên sinh, trang điểm xinh đẹp, thư ký đang cầm bút ghi chép cũng ngẩng đầu lên.

Cả căn phòng họp giống như có cơn gió vô hình thổi qua, khẽ chạm vào, khuấy thành từng vòng lốc xoáy quái dị.

Cửa sổ rõ ràng đã đóng lại, nhưng tài liệu trên bàn lại xôn xao lật qua lật lại.

“Đừng hoảng sợ, hoảng sợ có ích gì.”

Tô tiên sinh nói một câu với vị thư ký ghi chép đang giật góc áo của hắn, sau đó nho nhã lễ độ nhìn về phía lão hạm trưởng, cười nói:

“Diệp Lão hẳn là biết, tùy tiện đưa người có năng lực cấp S tới chỗ của những người khác là một chuyện rất thô lỗ, hơn nữa khi anh gửi fax cho chúng tôi vào một tháng trước, cũng không nhắc đến nhóm chuyên gia của mấy người có vị cấp S.”

Lão hạm trưởng chỉ cười ha ha, lắc đầu nói: “Chủ yếu là nếu tôi nói, sợ các người không đồng ý.”

Không thể không nói, đây thật đúng là một câu nói thành thật.

Tô tiên sinh nói với lão hạm trưởng: “Bây giờ Diệp Lão có thể nói ra mục đích thực sự của việc đến Thanh Cảng.”

“Tôi đến tìm sự hợp tác.”

Lão hạm trưởng thản nhiên trả lời: “Vẫn là câu nói kia, nếu muốn đối đầu với sự thay đổi mạnh mẽ sắp tới, thì cần chúng ta phải hợp tác khăng khít.”

“Ở giữa rất nhiều người có thể lựa chọn trong Liên minh, Hải Thần Quốc nhìn trúng chính là Thanh Cảng.”

“Các người có chuỗi sản xuất nông nghiệp mới tiên tiến nhất Liên minh, cũng bồi dưỡng ra chủng hoang dại tốt nhất, nghiên cứu ở trên phương diện tinh thần đột biến cũng được xếp vào top 5 trong Liên minh, cho nên, Hải Thần Quốc trở lại đất liền, lựa chọn tốt nhất chính là ở đây…”

Giáo sư Bạch cắt ngang lời ông ta nói: “Mong muốn trở về của các người, hình như rất cấp bách.”

Lão hạm trưởng liếc nhìn giáo sư Bạch một cái, cười ha ha một tiếng, nói: “Đúng vậy, bởi vì đi trên biển sớm nhất, cho nên trong những năm tháng chúng tôi bị các kẻ điên đó hoành hành, tuy chịu tổn thất rất nhỏ, nhưng mà cũng quả thật xuất hiện một số vấn đề khác.”

“Ví dụ như một loại nguyền rủa khiến người không hề giống người?”

Giáo sư Bạch giống như suy nghĩ gì đó, đốt ngón tay khẽ co, nói: “Anh muốn nói, Hải Thần Quốc xuất hiện thoái hóa nào đó?”

Lão hạm trưởng chỉ liếc nhìn ông ta rồi mỉm cười, không hề mở miệng.

Giáo sư Bạch cũng chỉ liếc nhìn Tô tiên sinh một cái, không tiếp tục hỏi nữa.

Tô tiên sinh lại nói: “Đối với việc Hải Thần Quốc đưa ra trao đổi hợp tác, tôi nghĩ biểu hiện của Thanh Cảng cũng đã đủ thành ý.”

Lão hạm trưởng nhìn hắn, cười một tiếng, nói: “Tôi vừa mới nói qua, loại trình độ hợp tác này, rõ ràng không đủ.”

“Tôi biết nếu Hải Thần Quốc thật sự trở lại, gia nhập Liên minh, thậm chí là Thanh Cảng, nhất định sẽ xuất hiện một số chuyện xấu xa khiến người ta chán ghét, mọi người đều có tư tâm, cho nên, ngoại trừ một bên nguyện ý trả giá cực lớn ra, không có khả năng hợp tác chân chính.”

“Vì thế, tôi chọn một phương thức hợp tác khác, để Hải Thần Quốc đến tiếp quản mọi thứ ở Thanh Cảng.”

Kiểu lời nói hoang đường này, làm cho rất nhiều người trong phòng họp đều cảm thấy một loại cảm giác vặn vẹo.

Không biết nên phẫn nộ, hay là cảm thấy buồn cười.

Vẻ mặt của Tô tiên sinh cũng không thay đổi gì, mười ngón tay của hắn đan vào nhau, nhẹ giọng nói: “Anh đang khơi mào một cuộc chiến tranh.”

Lão hạm trưởng chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Tô tiên sinh: “Tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao?”

“Đây là một cuộc chiến tranh.”

Tiếng cánh quạt của máy bay trực thăng chuyển động vô cùng chói tai.

Thời gian đã chính thức tiến vào ban đêm, thời tiết sáng sủa dị thường, cho nên vầng trăng đỏ tròn vành vạnh thiếu một mảng to cũng có vẻ sáng rực rõ ràng khác thường, khoảng cách còn có vẻ gần hơn thành phố so với ngày thường. Giống như treo sau một tòa nhà cao tầng, vươn tay lên là có thể chạm tới.

Lục Tân ngồi trên máy bay trực thăng, nghĩ thầm hóa ra ngồi máy bay trực thăng là loại cảm giác này.

Trước kia còn cảm thấy có lẽ sẽ rất thú vị, hiện tại mới biết… quả thật rất thú vị, nhưng lại có hơi ồn ào.

Ánh đèn sáng như tuyết của máy bay trực thăng chiếu xuống dưới, có thể nhìn thấy một vùng phế tích ở phía đông thành phố bên dưới.

Xung quanh khu phế tích kia đã nổi lên đường cảnh giới thật dài, bị từng hàng chiến sĩ vũ trang dùng súng chĩa vào.

Mà ở bên trong phế tích, lại là địa điểm giam giữ mà Bộ phòng thủ thành phố bố trí tạm thời.

Tất cả những người bị Lục Tân chỉ ra đều đã bị bắt giữ, hơn nữa đuổi vào mảnh phế tích này.

Nhưng bây giờ, còn có rất nhiều người chưa bị bắt giữ.

Không phải không bắt đủ người, mà là tất cả mọi người đã trốn đi.

Cho dù là thông báo, từng lần từng lần thúc giục, để cho tất cả dân thành phố trong thành đều đi xuống đường, tiếp nhận kiểm tra, Lục Tân thuận thế ngồi trên máy bay trực thăng trực tiếp chọn bọn họ, nhưng vẫn có rất nhiều người bởi vì các loại nguyên nhân mà trốn đi.

Bọn họ ở trong thành phố này, nhưng lại không có cách để nhanh chóng tách bọn họ cùng với người thường.

“Chương trình thí điểm của các khóa học giảm stress cùng đẩy lùi, đã bắt đầu sớm nhất ở trung tâm thành phố cùng phía nam thành phố, nếu các người nói… Nói cái loại lây nhiễm này truyền ra từ chương trình học, vậy khẳng định sẽ lấy hai vị trí này làm trọng điểm, tôi thật sự, thật sự không biết có ai đang chơi mấy trò tào lao này, nhưng mà tôi cũng biết mấy người thích loại đồ này, đã để cho bọn họ đi nghe ngóng…”

Trong kênh, tiếng Lưu béo truyền đến, lúc này tràn đầy nôn nóng, còn có vẻ rất có thành ý:

“Có mấy lời các người không tiện hỏi, hỏi bọn họ cũng không nói, nhưng tôi đã sắp xếp người có thể hỏi rồi…”

“Không trả lời sẽ đánh ngay…”

“Vừa rồi bọn họ đã lục soát ra những danh sách đó, cũng đều là tình nghi, chỉ cần đi bắt, khẳng định không thể chạy…”

“Mấy người xem, biểu hiện của tôi tốt như vậy, xong việc…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận