Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1088: Vị thần mượn xin chút lửa (2)

“Xôn xao…”

Khi ở trong bóng tối truyền đến giọng nói cực kỳ uy nghiêm kia, tất cả những thể tinh thần bợt bạt kia đều trở nên luống cuống.

Chúng nó giống như những con cá trạch bị dọa sợ, nhanh chóng quay trở lại đường cũ, một con lại một con bay đến trước mặt đám người Lục Tân, chui vào trong chiếc áo choàng đen ban nãy bị ném xuống đất kia, mà theo càng ngày càng nhiều thể tinh thần tái nhợt chui vào bên trong đó, chiếc áo choàng kia cũng từng chút từng chút một được chống đỡ lên, từ trạng thái tê liệt ngã trên mặt đất, đến hiện tại là chậm rãi đứng thẳng lên, sau đó lại hình thành một hình người mơ hồ, chậm rãi cao lớn lên.

Cũng không biết này cái áo choàng này được cấu tạo như thế nào, mỗi một con con thể tinh thần chui vào bên trong, vậy mà lại không hề có dấu hiệu chen lấn.

Sứ giả địa ngục lại về rồi.

Thông qua kẽ hở của áo choàng đen, có vô số khuôn mặt cùng ánh mắt đang lén vươn ra, dò xét mà nhìn về phía Lục Tân.

Ở trong mắt của chúng nó, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt đen láy của một thanh niên thoạt nhìn rất trẻ, đang chính diện đối mặt với chúng nó, lộ ra nét tươi cười nhàn nhạt.

“Soạt” một tiếng, tất cả những thể tinh thần tái nhợt kia đều rụt trở về, run bần bật.

Cũng vào lúc con Sứ giả địa ngục đang đánh giá bản thân anh, Lục Tân cũng đang đánh giá nó, sau khi chui vào bên trong chiếc áo choàng đen kia, cảm giác mà con sứ giả địa ngục này mang đến cho anh lại không giống với trước đó nữa, không còn là từng thể tinh thần nhợt nhạt phân tán nữa, mà là một chỉnh thể hoàn chỉnh.

Chỉ là thân hình vừa rồi còn cao đến xấp xỉ ba bốn mét, giờ lại biến thành dáng vẻ một mét lộ đầu.

Hơn nữa nó còn đang run bần bật, không còn một chút sự bá đạo nào của khi mới bước vào thị trấn nhỏ bỏ hoang ban nãy.

Bởi vì đã nhìn thấy cảnh tượng lúc nãy, Lục Tân hiểu rất rõ, đây thật ra cũng chẳng phải là một con quái vật tinh thần, mà là từng thể tinh thần tập hợp lại. Trước kia anh đã từng thấy nhiều con quái vật tinh thần được hợp thể từ những mảnh nhỏ của thể tinh thần khác nhau, nhưng con quái vật trước mắt anh đây rõ ràng là không giống với những con ấy. Những con quái vật kia tuy cũng được hình thành từ việc hợp thể, nhưng đã hợp thành một con, thì chính là một con, không thể nào tách ra giống như con trước mắt anh đây được…

Như vậy, là thứ gì giúp chúng nó hợp lại thành một thể?

Là chiếc áo choàng được làm thành từ vật chất kỳ quái nào đó kia?

Nó dường như được tạo thành từ một năng lượng tinh thần đặc biệt, tựa như có xúc cảm giống như những tấm vải thật vậy.

Ai, người sống lại chuyển hóa thành quái vật tinh thần tiên ma……

Lục Tân khẽ lắc đầu, trên thế giới này quái vật và bệnh tâm thần càng ngày càng nhiều.

“Vì cái gì mà thấy tao lại chạy nhanh thế?”

Sau khi anh cảm thấy hầu hết mấy thể tinh thần nhợt nhạt kia đã quay trở lại với áo choàng đen rồi, Lục Tân mới nhìn về phía nó, khẽ nhíu mày:

“Tao đáng sợ đến như vậy sao?”

Các thể tinh thần đồng thời run lên, không có trả lời, lại run run lên.

“Còn nữa…”

Lục Tân nhớ lại một chút, nói với chúng nó: “Tao nghe nói, khi chúng mày ở bên ngoài thành phố Hắc Chiểu, từng mắng chửi tao à?”

Rầm…

Cái áo choàng màu đen kia thiếu chút nữa lại tan ra thành từng mảnh.

Tất cả những thể tinh thần trong chiếc áo choàng kia đều trở nên luống cuống, trong bầu không khí xung quanh, bỗng nhiên vang lên từng tiếng lẩm bẩm không ngớt.

Những tiếng lẩm bẩm này rơi vào trong tai của người khác, giống như là ảo giác vậy, cảm giác mà vô số thanh âm đồng thời ùa vào trong đại não của mình, tinh thần phóng xạ lại còn hỗn loạn đan chéo, hình thành một loại chuyển động tinh thần hỗn loạn không có cách nào tránh khỏi, chúng va chạm lẫn nhau đến tung tóe, khiến cho tư duy của con người thêm hỗn loạn.

Đây hẳn là đang giải thích nhỉ?

Lục Tân cũng có chút không muốn hỏi lại, sợ bản thân lại lần nữa dọa chúng nó tan thành từng mảnh.

“Trở về đi!”

Xác định con Sứ giả địa ngục này đã bị bắt giữ, anh bèn ngẩng đầu lên, nhìn về phía cha đang ở phương xa nói một câu.

“Xào xạc…”

Toàn bộ những bóng đen đang bao phủ lấy thị trấn bị bỏ hoang quanh đó, sau khi có được sự cho phép của Lục Tân thì nhanh chóng co rút lại, nhanh chóng tháo lui khỏi những tòa kiến trúc cùng với những cây to, hợp lại thành dòng, sau đó chảy mãnh liệt về dưới chân của Lục Tân, cũng nhanh chóng chồng điệp lên nhau thu giấu lại, biến thành một bóng dáng nhàn nhạt dưới ánh sáng của Mặt Trăng Đỏ, thoạt nhìn qua, dường như vừa rồi chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì vậy.

Lục Tân cũng làm như là chưa có chuyện gì xảy ra vậy, bình tĩnh xoay người nhìn về phía Sứ giả địa ngục bên kia.

Những hạt màu đen trong đôi mắt anh cũng đã biến mất, một lần nữa trở lại là hắc bạch phân minh.

Mang theo nét cười mỉm, anh chính thức nói với Sứ giả địa ngục: “Bởi vì mày đã tham gia vào một lần giao dịch linh hồn, cho nên mày đã bị bắt.”

“Xin hỏi, mày có ý kiến gì hay không?”

“……”

Sứ giả địa ngục run bần bật, không dám có nửa chút biểu đạt bản thân nó có ý kiến ý tứ gì.

Người cũng không dám có ý kiến gì, còn có bên cạnh tổ trưởng Long cùng đám lực lượng vũ trang đang đứng bên cạnh kia, bọn họ ngây ngốc đứng lại bên cạnh Lục Tân, thấy được cỗ sức mạnh tinh thần kia bùng nổ, cùng với toàn bộ quá trình Sứ giả địa ngục kia từ xuất hiện đến lúc chạy thoát, sau đó bị dọa cho chạy trở lại chỗ cũ.

Mỗi một cảnh tượng đều vượt qua ngưỡng không hợp lý nhất trong tưởng tượng của bọn họ, ngược lại còn khiến cho bọn họ cảm nhận được một cảm giác mạnh mẽ đến không thể giải thích được.

Một loại cảm xúc làm người ta tuyệt vọng đến mức không có cách nào giải thích, khiến cho toàn thân bọn họ đều ngây ra.

Đặc biệt đối với tổ trưởng Long mà nói, vốn dĩ anh ta còn cho rằng Lục Tân có chút không bình thường, anh xuất hiện ở chỗ này với mục tiêu là anh ta, chính là để phá hỏng nhiệm vụ của anh ta, cho nên bản thân anh ta không thể không giết anh diệt khẩu, lại sau đó nữa khi anh nhận thấy người này quá mạnh mẽ, ngay cả mặt nạ lục thức của anh ta cũng không thể chống lại được, anh ta lại động đến con át chủ bài lớn nhất của mặt nạ lục thức, thứ mà vốn được chuẩn bị đề phòng ngừa Sứ giả địa ngục…

Mặc dù con át chủ bài cũng không thể làm gì được Lục Tân, anh ta cũng chỉ cho rằng là nhờ vào những vật phẩm ký sinh mà Lục Tân nắm ở trong tay đã vượt quá sức tưởng tượng của mình mà thôi.

Mà trước khi Sứ giả địa ngục đến, anh ta vẫn luôn trong trạng thái xúi quẩy.

Sau đó anh ta lại nhìn thấy cảnh tượng người trước mắt này sử dụng sức mạnh tinh thần mạnh đến ngoài sức tưởng tượng, trực tiếp bắt được Sứ giả địa ngục.

Vì thế, anh ta hoàn toàn điên mất rồi, toàn thân đều rơi vào sâu bên trong vực sâu tuyệt vọng.

Trong đầu của anh ta lúc này, chỉ có một ý niệm đang quanh quẩn: “Vừa rồi, mình mới trêu chọc phải một vị thần tìm mình xin chút lửa sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận