Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 469: Đầu xe quyết đoán (2)

“À cái này. . .”

Ban đầu Tôn Cẩu Tử ôm cả cục tức trong bụng lập tức bị nghẹn họng.

Trong lúc hoảng loạn anh ta trút hết mọi sự nghi ngờ lên đầu Lục Tân nhưng không nghĩ nhiều như thế. Tuy nhiên, bây giờ nghĩ kỹ lại mới ý thức được đoàn xe của mình trên đường đi đến đây đúng là giống như bị rơi vào bẫy. Nhưng chuyện này và chuyện nằm vùng rõ ràng là không có một chút quan hệ nào, ngay lúc con đường cũ bị đất đá sạt lở lấp kín đường thì bọn họ đã không có lựa chọn khác.

Đơn giản mà nói, bởi vì đội xe này của họ thực sự không đáng để người khác phải nằm vùng, cho nên ngược lại giúp anh rửa sạch nghi ngờ.

Đến Lục Tân cũng hơi bất ngờ liếc nhìn đầu xe một cái, anh đúng là chưa từng nghĩ đến cách thức giải quyết như thế này.

Tuy nhiên, trong lòng bọn họ vẫn ít nhiều chưa thể bình tĩnh lại được: “Vậy là, thực sự tin tưởng anh ta sao?”

“Anh có chắc chắn là có tiếng đàn vi-ô-lông đang điều khiển những tên điên này hay không?”

Cũng đúng lúc này, đầu xe chợt nhìn về phía Lục Tân.

Nhận lấy ánh mắt của mọi người, Lục Tân gật đầu, sau đó thành khẩn nói: “Đúng là tôi có nghe thấy tiếng đàn vi-ô-lông, hơn nữa trong trực giác của mình tôi cảm nhận được nó và những tên điên này có mối liên hệ với nhau. Nhưng tôi không thể xác định được, hơn nữa tôi cũng không biết chứng minh như thế nào.”

“Không cần anh phải chứng minh.”

Đầu xe nhìn chằm chằm Lục Tân rồi chợt đi đến trước xe gắn máy, dùng sức đập một cái.

“Tít tít tít . . .”

Trên người đầu xe nhấp nháy ánh đèn đỏ, tiếng còi báo động chói tai chợt vang lên khiến cho màng nhĩ của người ta rung động.

Đầu xe Cao đình lập tức quay đầu nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy sau khi tiếng còi báo của xe máy vang lên thì rõ ràng những tên điên bên ngoài xuất hiện sự khác thường. Ban đầu chúng nó chỉ là trốn ở từng góc khuất hẻo lánh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng cười kinh khủng của chúng nó. Nhưng sau khi tiếng còi vang lên thì lập tức có không ít tên điên đột nhiên táo bạo thò đầu ra ngoài, nụ cười trên mặt cũng biến mất.

Sự thay đổi này, cực kỳ rõ ràng.

Đầu xe cau mày tắt còi báo đi.

Âm thanh chói tai vụt tắt, những tên điên bên ngoài rõ ràng cũng kiềm chế lại không ít, chúng nó ngơ ngác nhìn xung quanh một lát sau đó lại rụt về chỗ cũ.

Một lát sau, tiếng cười lạnh lại vang lên một lần nữa, vẻ mặt của chúng nó cũng dần dần trở lên ghê tởm.

“Người anh em, anh nói đúng rồi.”

Chị Cao đầu xe hít một hơi thật sâu, khẽ gật đầu với Lục Tân: “Là người của tôi hiểu lầm anh, rất xin lỗi.”

Vẻ mặt của những người khác trong đội xe cũng lập tức trở nên phức tạp, nhất là Tôn Cẩu Tử, mặt anh ta khi thì đỏ au, lúc lại trắng bệch.

Dường như anh ta muốn nói gì nhưng lại sợ mất mặt không dám nói.

Lục Tân vẫn luôn quan sát đầu xe thì khẽ gật đầu, cười cười với cô ta.

Người đầu xe này rất không tệ.

“Đầu xe, vậy chúng ta. . . chúng ta phải xông ra thật sao?”

Thấy đầu xe thông qua phương pháp này để xác định người trẻ tuổi không rõ lại lịch này nói rất có lý nên một đám tài xế cũng không khỏi khẩn trương mà hỏi thăm.

Trên thực tế, lúc này bọn họ đã xác định được âm thanh hoặc nói tạp âm thực sự có khả năng tạo thành ảnh hưởng đối với những tên điên này.

Nhưng đối với việc tiếng đàn vi-ô-lông kia có thật sự tồn tại hay không vẫn chưa chắc chắn.

Trong một tình huống không xác định như vậy lại muốn xông vào bên trong thị trấn để mạo hiểu như thế sao?

Tâm trạng của đám tài xế này phức tạp như thế nào là không thể nói rõ được, thậm chí bọn hắn cũng không dám nhìn ra ngoài quá lâu, tầm mắt toàn là một mảng đầu tái nhợt của tên điên đủ khiến người ta sợ hãi.

Lúc này, thậm chí bọn họ còn không biết trong thị trấn này có bao nhiêu tên điên đang tiềm ẩn xung quanh bọn họ. Thậm chí càng không biết dưới sự tấn công của một đám quái vật này thì mình nên làm thế nào mới có thể an toàn chạy ra ngoài.

Tuy nhiên, ngày thường bọn họ đặc biệt tin tưởng và phục tùng Cao tỷ, nên lúc này cũng mong đợi mà nhìn về phía cô ta.

Cao Đình hình như đã quyết tâm, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tân, nói:

“Tiếng đàn đó từ đâu đến?”

Lục Tân hơi ngạc nhiên với phản ứng của cô ta, cười cười, chỉ hướng hướng tây bắc, nói: “Chỗ kia, khoảng cách không gần.”

Đầu xe khẽ gật đầu: “Phương pháp mà anh nói rất có lý, nhưng cùng nhau xông lên có mức độ nguy hiểm quá cao.”

Nói xong, cô ta chợt giơ hai tay của mình lên: “Cột lên cho tôi!”

“Đây là. . .”

Ban đầu, hai người đàn ông có vẻ là người hầu bên cạnh chị ta hơi giật mình, lúc sau mới phản ứng lại.

Trên mặt họ lộ ra vẻ sợ hãi, thất thanh nói: “Chị Cao, chị. . .”

“Bớt nói nhảm, đây là lúc để chậm trễ thời gian à?”

Cao tỷ nghiến răng mắng: “Lúc trên giường sao không thấy các người lề mà, lề mề như thế?”

Hai người kia bị chị ta mắng như thế thì mặt lúc trắng, lúc đỏ. Bọn họ khẽ nghiến răng lấy ra hai cuộn băng keo trong và lốp xe cao su các thứ từ xe máy của mình ra. Rất nhanh họ đã quấn lốp xe lên xung quanh hai cánh tay, bả vai, đùi cho chị, sau đó là một tiếng “két” kéo băng dính trong để quấn lên người chị ta từng tầng, giống như không tiếc tiền mà quấy tầm mấy vòng.

Trong đám tài xế ở đây đã có không ít người đoán được mục đích của chị ta nên đều hoảng hốt kêu lên: “Đầu xe, không thể như thế được…”

“Đầu xe, chúng ta có mấy chục cây súng, muốn đi thì cùng nhau đi. . .”
Bạn cần đăng nhập để bình luận