Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 221: Biệt hiệu “đơn binh” (2)

Lục Tân đã đi tới, dẫm nát gương mặt này, sau đó anh xoay người, nhìn thẳng về phía rìa thị trấn.

Đôi mắt anh bỗng nhiên lộ ra ánh sáng hung tàn hưng phấn.

Thân thể hơi có chút lung lay đột nhiên đứng vững, sau đó anh chợt sải bước về phía rìa thị trấn.

Anh trực tiếp xông tới.

Ngăn ở trước mặt anh là căn nhà ở Thị trấn Vui Vẻ.

Những căn nhà này vừa nhỏ vừa dày, số lượng rất nhiều, chen chúc với nhau.

Lúc trước Lục Tân đã từng muốn mở cửa đi vào, nhưng bởi vì anh có dự cảm, mở căn nhà này sẽ xảy ra chuyện vô cùng không tốt, cho nên anh trực tiếp xác định Tần Nhiên núp ở chỗ nào đó trong căn nhà này, cũng không có mở bất kỳ cánh cửa nào ra.

Lúc này, anh cũng không mở cửa, mà là trực tiếp đâm vào.

Ầm ầm ầm!

Vách tường chắn trước mặt nghênh đón thân thể anh, nháy mắt trở nên siêu vẹo, sau đó vỡ tan, ầm ầm sụp đổ.

Nhưng ngay cả những mảnh nhỏ sập xuống cũng không dính vào trên người anh.

Bởi vì đã bị bóng đen đằng sau thân thể anh, hoặc là nói bị sức mạnh ý chí xoắn đến mức nát bét.

Cũng ngay lúc vọt vào căn nhà đầu tiên, giống như lờ mờ cảm nhận được trong căn nhà này có thứ gì đó, trong nháy mắt nó phóng ra địch ý rất lớn, hơn nữa còn triển khai sức mạnh tinh thần quỷ dị, dường như đang nhào về phía Lục Tân…

Nhưng nó không thể nhào lại đây.

Lục Tân căn bản không nhìn kỹ, anh lao thẳng qua đó, đâm thứ này cho nát bét, sau đó xông về phía một căn nhà khác.

Từng căn nhà, từng con quái vật, đều bị đâm nát.

Thị trấn dường như đã xảy ra một trận động đất.

Từ con phố phía sau thị trấn nơi Lục Tân đang ở, đến cánh đồng hoa ở rìa thị trấn mà Tần Nhiên đang trú, có không biết bao nhiêu ngôi nhà ở giữa, mỗi một căn nhà đều tồn tại những quỷ dị cùng đáng sợ. Nhưng lúc này, lại có một con đường thẳng tắp nối liền thị trấn, ở trên tuyến đường này không tồn tại sự vật hoàn chỉnh, cũng không tồn tại bất kỳ sự sống có hoạt tính nào…

Toàn bộ thị trấn đều bị chấn động, tất cả cư dân đều đột ngột ngẩng đầu lên.

Lúc này đây, biểu tình trên mặt bọn họ đã không còn nụ cười, mà là phẫn nộ… Cùng với sợ hãi.

“Tôi hiểu ra được một chút…”

Tần Nhiên nghe thấy thị trấn sau lưng anh ta, tiếng của những căn nhà lần lượt sụp đổ không ngừng, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.

Anh ta bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên hai mẹ con đang nắm tay nhau phía trước, trong đầu nghĩ tới rất nhiều chuyện, bao gồm những thứ mình đã thấy, có liên quan đến tài liệu nhiệm vụ về “phòng thí nghiệm chạy trốn”, bao gồm sự cổ quái và không thể nắm bắt của người có năng lực ở thành Thanh Cảng này, cũng bao gồm đồ vật mà Lục Tân nhận được từ Đại Đầu Quỷ lúc trước, theo như lời của câu nói “em gái đã đi tìm anh ta”, cùng với tiếng than thở của người phụ nữ:

“Vì sao cậu không chịu chết thống khoái một chút chứ?”

Sau khi nghĩ thông điểm này, Tần Nhiên lại cảm thấy vớ vẩn, lại cảm thấy buồn cười, trong lòng có vô số điều muốn nói.

Nhưng cuối cùng nói ra, lại là một câu cực kỳ bất đắc dĩ: “Là ai mẹ nó cho mấy người lấy biệt hiệu gọi đơn binh?”

Người phụ nữ xinh đẹp kia nghe xong lời này, cười không ra tiếng.

Ngay cả bé gái cổ quái kia cũng lộ ra nụ cười có chút đắc ý.

Nhưng bọn họ đều không trả lời câu hỏi của mình.

Tần Nhiên cũng biết vì sao bọn họ không trả lời, lúc này anh ta đã nghe được tiếng ầm ĩ giống như luồng điện truyền đến từ sau lưng.

Đập nát vô số căn nhà, Lục Tân đi ngang qua toàn bộ thị trấn, lúc này xuất hiện ở phía sau anh ta.

Ở phía sau anh là vầng trăng đỏ không biết từ khi nào mà màu sắc đã trở nên tươi đẹp hơn.

Mà sau thân thể gầy gò của anh, bóng đen kia đã rõ ràng hơn, ẩn chứa sức mạnh tinh thần cường đại đến mức đáng sợ.

Trong cánh đồng hoa, đầy những bông hoa có màu hồng phấn, sức sống bừng bừng.

Nhưng sau khi Lục Tân đi qua, tất cả bông hoa đều lập tức trở nên khô héo, mất hết sức sống

Tần Nhiên bị kẹp ở chính giữa, cách xa bảy tám mét cũng có thể cảm nhận một loại tuyệt vọng bao phủ toàn thân, không có cách nào hình dung.

“Đây là sức mạnh của biệt hiệu “bạo quân” sao, hoá ra thí nghiệm đã…”

Trên mặt Tần Nhiên lộ ra một biểu tình cực kỳ tự giễu, có chút vô lực chậm rãi nói.

Nhưng khi anh ta nói ra những lời này, mẹ bỗng nhiên nhíu mày một cái.

Cùng lúc đó, hơi thở dồn dập ở phía sau bỗng nhiên trở nên nặng nề lạ thường, cảm giác nguy hiểm nhanh chóng đến gần.

“Anh không thể giết tôi…”

Nhưng cũng ngay lúc này, Tần Nhiên bỗng nhiên quay người, dùng sức hét lên.

Trước mặt anh ta, bàn tay Lục Tân đã bắt được mặt của anh ta, cánh tay chồng lên tay anh đó là cánh tay của bóng đen phía sau, chẳng qua, nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, bóng đen muốn tóm lấy, nhưng cánh tay của Lục Tân lại giữ nó lại.

Anh run rẩy, giữ ở giữa không trung, ngăn cản bàn tay của bóng đen tóm lấy mặt của Tần Nhiên.

“Anh biết vì sao tôi sẽ chọn núp ở đây không?”

Tần Nhiên tiếp tục hét lên, cũng không nhận ra vì sao đối phương lại không bắt lấy mình, mà chỉ tự mình hét lớn.

Khuôn mặt dưới vầng trăng đỏ đều đã có chút vặn vẹo, tiếng kêu sắc nhọn, thậm chí có chút không thật: “Bởi vì nơi đây là Thị trấn Vui Vẻ, bởi vì nữ vương đang ngủ ở chỗ này, bởi vì ở trong thị trấn này, tất cả đều con dân của bà, bao gồm cả tôi bây giờ cũng vậy…”

“Mà hiện tại…”

Anh ta thở hổn hển một hơi thật sâu, nhìn về phía thị trấn.

Những căn nhà chỉnh tề mà rậm rạp của thị trấn đã bị Lục Tân xông tới phá hủy vô số, giống như một vết sẹo đi ngang qua thị trấn.

Giọng Tần Nhiên bởi vì có chút tuyệt vọng mà sinh ra điên cuồng: “… Anh đã đánh thức bà ấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận