Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 78: Hoa hồng màu đỏ

Thư đúng là do cô giáo Tiểu Lộc ở cô nhi viện Trăng Máu gửi đến, điện thoại trong nhà chỉ có mẹ dùng, thậm chí Lục Tân còn không biết cả số, đương nhiên cô giáo Tiểu Lộc cũng không có cách nào thông qua điện thoại tìm mình được, cho nên có việc gì cô ấy cũng đều viết thư đến.

Trên thư nói gần đây điều kiện của cô nhi viện cũng ổn rồi, sau này bọn trẻ cũng sẽ có cơ hội vào trường học, cô ấy rất vui.

Cộng thêm, trước đó cô ấy từng mời Lục Tân, liền quyết định gói sủi cảo một lần, gọi Lục Tân qua cùng ăn với nhau.

"Thế mà thật sự xử lý ổn rồi..."

Lục Tân có chút bất ngờ.

Thật ra, anh biết rõ đến cuối cùng bây giờ cô nhi viện Trăng Máu ra sao, có quá nhiều nơi không hợp tiêu chuẩn với phòng hành chính, lại nhỏ hẹp, điều kiện cũng chênh lệch, hết thảy cũng chỉ có một giáo viên là cô ấy với một bảo vệ, điều kiện như vậy, sao lại có thể là một cô nhi viện điều kiện ổn chứ, nếu không có bằng cấp chính quy vậy càng không khả năng nhận được ủng hộ và tiền cấp phát từ phòng hành chính.

Mặc dù trước kia cô giáo Tiểu Lộc thường xuyên chạy chữa, nhưng rất nhiều lần đều thất vọng quay về.

Vào một số thời điểm, đến Lục Tân cũng đều cảm thấy cách chạy chữa đó của cô ấy chẳng có lợi ích gì, nhưng cô Tiểu Lộc lại trả lời rằng:

"Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi..."

Bất đắc dĩ, anh chỉ có thể cho phép cô ấy đi, nhưng không ngờ rằng bây giờ cô ấy thật sự đã giải quyết được rồi.

"Chuyện này sẽ không có liên quan gì đến mình chứ?"

Lục Tân nghĩ đến trong thành phố vệ tinh này, dường như ngay cả đại tá Trần có vài mánh khoé thông thiên, cũng có vài thứ không phân biệt được chuẩn.

Thật ra, anh có thể cảm nhận được bộ thanh lý ô nhiễm đặc biệt coi trọng, cảnh giác mình, thái độ của họ vừa muốn thân cận lại cẩn thận rất phức tạp.

Bình thường, anh luôn thể hiện bình tĩnh, trì độn, nhưng chuyện này thì ngược lại, bởi vì anh mẫn cảm với chuyện này.

"Cho dù như thế nào đi nữa thì đây cũng là chuyện tốt, mình vẫn nên đi qua một chuyến..."

Lục Tân hạ quyết định trong lòng, anh ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cửa phòng ngủ của mẹ đã đóng chặt.

Toàn bộ trong nhà đều yên tĩnh giống như chỉ có một mình anh vậy.

"Ai dà..."

Lúc đầu nghĩ rằng phải hỏi cho đàng hoàng, nhưng lại bị bà bưng bít cho qua rồi.

Lục Tân cũng chẳng còn cách nào, đành phải yên lặng uống hết ly nước kia, sau đó đứng dậy đi về phòng.

Ngày thứ hai, Lục Tân sớm xử lý xong công việc trong công ty thương vụ, lại dùng điện thoại vệ tinh chào hỏi một tiếng với Hàn Băng bên kia, sau đó leo lên xe buýt sớm một chút, dự định đi đến cô nhi viện, cũng có thể phụ giúp cô giáo Tiểu Lộc nấu cơm.

Khi đến gần khu đô thị cô nhi viện Trăng Máu, anh sớm xuống xe nhàn nhã đi trên đường.

Mỗi lần đi đến cô nhi viện luôn là lúc thoải mái nhất đối với anh.

Bởi vì người nhà của anh xưa nay đều không đến cô nhi viện với anh, bao gồm cả em gái.

Đi một hồi, Lục Tân cân nhắc nên mua cho bọn họ một ít quà, anh đi vào một cửa hàng có bảng hiệu đèn neon nhấp nháy.

Cũng giống với các cửa hàng khác trong thành phố vệ tinh, mặc dù cửa hàng này không lớn, nhưng hàng hoá vẫn xem như rất phong phú, hơn nữa cơ bản được chia làm hai loại, một loại là mới sản xuất, đóng gói thô ráp một chút, nhưng trông có vẻ mới tinh, loại còn lại thì đóng gói rõ là tinh tế xinh đẹp, nhưng lại trông có hơi lỗi thời. Cái trước thường được sản xuất bởi chủ thành hoặc các thành phố vệ tinh khác, cái sau thì thường do các hoang đội mang từ ngoài thành phố vào. Đánh giá về thời hạn sử dụng, đương nhiên đã quá thời hạn, nhưng có rất nhiều thứ hoàn toàn không ảnh hưởng đến thị hiếu.

Chọn một hồi, Lục Tân mua mấy gói bánh bích quy, một gói bánh kẹo lớn, mang gói lớn gói nhỏ đi ra ngoài.

Quà cho trẻ em tương đối dễ chọn, chỉ là anh có hơi không nắm chắc được nên tặng gì cho cô giáo Tiểu Lộc.

Lúc này, sắc trời đã có chút tối, màn đêm nặng nề buông xuống.

Dưới một cái đèn đường mờ vàng cách đó không xa có một đứa bé trai đang ngồi xổm, dáng người của cậu bé gầy đét, nhưng đầu lại có vẻ hơi lớn, cậu bé mặc trên người quần áo bụi bẩn, tóc cũng có vẻ bẩn thỉu, trong tay xách một cái rổ mây lá tre, bên trong có đặt một đống hoa hồng được cắt tỉa dài ngắn không đồng đều, thậm chí trông còn có vẻ hơi ỉu xìu nữa, cậu bé nhỏ giọng hô hào khắp nơi: "Có ai mua không..."

Lúc Lục Tân đi qua bên cạnh cậu bé, cậu bé ngẩng đầu lên, đưa con mắt đen nhánh nhìn Lục Tân:

"Anh trai, anh muốn mua hoa hồng của em không?"

Lục Tân nhìn khuôn mặt nhỏ, gầy còm của cậu bé, bụi bặm khắp người, theo bản năng bước chân chậm lại, hỏi rằng: "Bao nhiêu tiền một nhánh?"

Cậu bé trai kia trông có chút vui vẻ: "Mười đồng!"

Lục Tân đã bỏ tay vào trong túi, lại móc ra, lắc đầu, đáp: "Không mua."

Cậu bé trai có hơi căng thẳng, nhìn Lục Tân giống như cầu khẩn, bảo rằng: "Anh trai, mua một nhánh đi mà."

"Hoa hồng của em có ma lực đó, anh mua nó tặng cho người trong lòng, chị ấy nhất định sẽ yêu anh..."

Lục Tân nhìn hoa hồng trong rổ của cậu bé, khẽ lắc đầu, đáp: "Sẽ không, cô ấy sẽ mắng tôi xài tiền bậy bạ!"

Nói rồi, anh móc ra tiền xu trong túi, bỏ vào trong rổ của cậu bé trai rồi tiếp tục đi về phía trước.

Cậu bé trai ngơ ngác nhìn bóng lưng đi xa của Lục Tân, lại cúi đầu nhìn tiền xu trong rổ của mình.

Có hơi hồ đồ.

"Anh đừng đi theo tôi nữa..."

Có tiếng ồn ào từ đằng xa truyền đến, một cô gái đeo mắt kính tròn, ăn mặc rất trẻ trung thời thượng, một bên dùng sức vung tay, một bên bước nhanh về phía này, mặt bày đầy vẻ không kiên nhẫn, mà phía sau cô gái thì lại là một người trẻ tuổi cầm theo mấy quả táo, anh ta đeo kính mắt, mặc một bộ áo jacket, quần jean, muốn đuổi theo cô gái, nhưng lại không dám đuổi kịp, chỉ có thể chạy chậm sau lưng cô gái:

"Viện Viện, em sao thế, sao bỗng dưng lại như thế này?"

Nhưng cô gái chỉ bước đi nhanh chóng, thuật lại lời nói trước đó cô ấy nói: "Anh đừng đi theo tôi nữa, phiền lắm, có được hay không..."

Cậu bé trai gục đầu xuống, ỉu xìu nói rằng: "Có ai mua hoa hồng không..."

"Tặng cho bạn gái, cô ấy sẽ yêu anh đó..."

Một nam một nữ, bước nhanh ngang qua người cậu bé.

Sau mấy bước, người trẻ tuổi kia chợt nhớ đến gì đó, lại nhanh bước chạy đến, thở hổn hển nói: "Bao nhiêu tiền?"

Cậu bé trai ngẩng đầu nhìn anh ấy một cái, đáp: "Mười đồng!"

"Đắt như vậy..."

Người trẻ tuổi nhìn thoáng qua nơi mà cô gái đi đến, cắn răng một cái, móc ra một tờ tiền giấy: "Cho tôi một nhánh!"

Sau đó anh ấy cầm hoa hồng lên, nhanh chóng đuổi theo hướng của cô gái.

"Tôi nói không cần táo của anh, tôi cũng không muốn gặp lại anh, anh cũng đừng làm phiền tôi nữa..."

Cô gái có đi nhanh thế nào cũng không bằng người con trai đuổi nhanh, cuối cùng đã đuổi kịp cô gái trước một toà lầu, nhưng lại rước lấy biểu cảm mặt mũi đầy chán ghét của cô gái, cô gái giống như sợ rằng anh ấy sẽ đuổi theo mình lên lầu, nên quyết định nói rõ ràng dưới lầu với anh ấy: "Anh như thế này phiền lắm đó có được hay không, chia tay thì chính là chia tay, một người đàn ông như anh có thể đừng vô lại như vậy được không?"

"Anh đâu có vô lại đâu, anh thật sự không có..."

Biểu cảm trên mặt người trẻ tuổi rất giận và buồn bực, còn có một số chút khó hiểu: "Anh chỉ không biết rằng sao bỗng nhiên lại như thế này..."

"Rõ ràng đêm qua còn tốt như vậy, sao thoáng cái lại biến thành thế này rồi?"

"Chuyện tình cảm là như vậy đó, anh còn muốn hỏi cái gì?"

Cô gái chán ghét nhìn anh ấy: "Anh còn như vậy, tôi sẽ hét lớn lên đó..."

"Anh..."

Người tuổi trẻ vô thức lui về sau một bước: "Em xem anh là gì chứ, sao lại đến mức... em phải lớn tiếng hét lớn chứ?"

Cô gái chỉ nhíu chặt mày, nhìn anh ấy, lạnh lùng nói: "Tôi muốn lên lầu!"

Dường như vẻ mặt này cuối cùng cũng khiến cho người trẻ tuổi tỉnh táo lại, anh ấy bất lực nhấc nhấc quả táo trong tay, nhưng lại bỏ xuống, yên lặng đưa hoa hồng trong tay đến, nhỏ giọng nói: "Vậy em... Nhận lấy nhành hoa hồng này có được hay không, trước kia, anh đồng ý với em..."

"Anh biết anh không có tư cách, nhưng tốt xấu gì, em cũng nên nhận hoa này đi..."

Cô gái nhìn hoa hồng một chút, lại nhìn người trẻ tuổi một chút, lạnh mặt, một phát bắt lấy hoa hồng cầm trong tay.

Người tuổi trẻ ngẩng đầu nhìn cô gái, hai tay có hơi mở ra.

Cô gái lập tức cảnh giác lui về sau một bước, lạnh mặt nói: "Anh muốn làm cái gì?"

Người trẻ tuổi cũng lui về sau một bước, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống.

Mãi đến khi cô gái quay người đi lên lầu, dùng sức đóng cửa lại, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở của anh ấy mới vang lên.

"Anh đúng là không hiểu đó, vì sao hôm qua còn rất tốt, hôm nay muốn ôm em một cái em cũng cảnh giác như thế chứ?"

Cô gái lên lầu, một mặt phiền chán, tiện tay muốn vứt bỏ nhành hoa hồng.

Nhưng vào lúc vung tay sắp ném đi, khóe mắt của cô ấy quét qua nhánh hoa hồng màu đỏ có hơi ỉu xìu này, bỗng nhiên giật mình.

Không hiểu sao, cô ấy lại có chút không nỡ bỏ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận