Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 762: Cuộc sống trong bình tốt đẹp (2)

Đến cái bình thủy tinh thứ tư, là bên một bờ sông nhỏ. Dưới chân cột điện, một cô gái mập mạp đang thẹn thùng che miệng của mình. Còn đứng đối diện cô ta là một người đàn ông cao, gầy, mặc chiếc áo sơ mi nam trắng. người đàn ông này đang cầm một chiếc đùi gà chiên, xe từng miếng thịt, sau đó nhẹ nhàng đưa từng miếng thịt gà chiên giòn lại cho cô gái mập mạp kia.

Cô gái mập mạp này ăn vô cùng ngại ngùng, còn người đàn ông kia nhìn ánh mắt cô gái thì lại tràn đầy yêu chiều.

Trong cái bình thức năm, là một người đàn ông mập mạp, nằm trong một căn phòng màu hồng phấn, được những tia sáng lờ mờ bên ngoài hắn vào.

Ngay sau đó, cả người hắn đã không còn một mảnh vải che thân, từng khối mỡ núc ních lộ ra, nhanh chóng làm chật cả cái giường.

Nhưng đối diện hắn ta, lại có một cô gái khí chất, thanh thoát, lúc này trên người cô ta đã mặc một bộ bikini hình chú thỏ đáng yêu.

Khóe miệng cô ta nhếch lên, từ từ đi về phía người đàn ông béo múp trên giường, cánh tay mảnh khảnh từ từ ôm lấy.

“A, cái này…”

Lục Tân nhìn một lúc, càng nhìn càng thấy không đúng.

Anh vừa mới quay đầu, đã nhìn thấy Oa Oa đang mở hai mắt thật to nhìn vào trong bình, anh vội vàng đưa tay, bịt kín hai con mắt kia của cô bé lại.

Anh lại quay đầu, cô em gái anh cũng đang trợn mắt tròn xoe nhìn vào, anh cũng vội vàng đưa nốt tay còn lại lên che mắt cô.

“Cái này không lành mạnh, chúng ta đi xem người tiếp theo thôi…”

Anh bịt kín mắt hai cô gái, đi nhanh qua cái bình này.

Nhưng sau khi tiếp tục đi về phía trước, nghi hoặc của Lục Tân cũng không có thêm manh mối nào để giải, ngược lại còn tăng thêm nhiều nghi vấn hơn.

Hai bên giá đỡ này cực kỳ dài, cũng cực kỳ sâu, trong mỗi ngăn chứa lại chứa một chiếc bình khác nhau.

Có cái bình là mới được bỏ vào cách đây không lâu, có cái thì đã bị bịt kín một tầng bụi dày.

Nhưng đồ vật bên trong đều không khác nhau là mấy, bên trong mỗi một cái bình, đều là một quang cảnh khác biệt, người sinh hoạt ở bên trong cũng khác nhau.

Nếu như ngay lập tức phải đưa ra kết luận, thì chính là cuộc sống của mỗi người bên trong đều rất tốt đẹp.

“Nhưng nơi này, rõ ràng là viện bảo tàng Tai Ách mà…”

Lục Tân dừng bước, tự lẩm bẩm.

Anh lại quay đầu nhìn về phía trước, hành lang đầu này, giống như dài vô tận, mà màn hình cũng vô tận.

Bản thân anh đến đây điều tra, sao có thể tìm thấy đây?

“Đây là một huyễn tường, hay lại là một cái gì khác?”

Lục Tân dừng lại, đứng trong hành lang, lông mày khẽ nhíu, nhìn về phía sâu trong chiếc hành lang sâu không thấy đáy này.

“Trí tưởng tượng của nhân loại thật phức tạp…”

Mẹ đứng bên cạnh Lục Tân, bà cũng nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn lại, có vẻ cũng hơi xúc động.

“Cái này hình như không giống như ô nhiễm bình thường.”

Lục Tân nhìn thoáng qua mẹ, nói khẽ: “Nếu là ô nhiễm bình thường, lúc này con cũng đã phản ứng lại rồi. Mà, nếu con bị ô nhiễm, cũng không nhất định sẽ ô nhiễm được cả mọi người. Nhưng sự thật là, tất cả chúng ta lại cùng đi đến chỗ này…”

Một bên nói, một bên anh lại chậm rãi đi về phía trước một bước, nghiêm túc đánh giá vách tường âm u, thô ráp này.

Anh hơi hơi nhíu mày, nói: “Nơi này làm cho con có cảm giác hết sức chân thật, nhưng cũng không biết vì lý do gì.”

“Con vẫn cảm thấy, nó rất giả dối…”

Cha Lục Tân đứng bên cạnh, cười lạnh nói: “Thế thì có cái gì khó, trực tiếp bóc cái chỗ chết tiệt này ra là được rồi.”

“Quá dã man.”

Em gái ở bên cạnh, nắm chặt nắm đấm nói: “Anh, trước hết chúng ta đi tìm cái tên mập mạp kia, đem hắn biến thành đồ chơi, có được không?”

Lục Tân nhíu mày, không thèm để ý đến em gái mình.

Không nghĩ tới em gái bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Oa Oa, cười nói: “Không thì…”

Oa Oa do dự…

“Không được.”

Lục Tân cắt ngang cuộc trò chuyện, cố gắng ngăn cản em mình làm hư Oa Oa, anh nghiêm khắc nói: “Làm chuyện chính quan trọng hơn.”

Nói xong, anh lại hướng ánh mắt về mẹ.

Mà tầm mắt của mẹ cũng đang hướng về anh, mặt mỉm cười.

Lục Tân nhận được lời xác nhận, lại nhìn về sát vách tường thêm lần nữa: “Bên trong tư liệu nghiên cứu của Viện nghiên cứu, nhân loại bị ô nhiễm, là do một trong bảy cái bị thiếu hụt, tạo ra ảnh hưởng. Chính là cảm giác, cảm xúc, dục vọng, nhận thức, bản năng, trí nhớ, bản thân.”

“Bị ô nhiễm, hay là bị người có năng lực ảnh hưởng, đều là do bảy phương diện này xuất hiện vặn vẹo hoặc bị cải tiến.”

“Người có năng lực là người đã bị ô nhiễm, cho nên, rất có thể người có năng lực cũng là do bảy phương diện xảy ra vấn đề.”

“Vấn đề cần phải hiểu rõ ở đây là cần tìm xem phương diện nào xuất hiện vấn đề…”

“Con cho rằng, ở đây không thể có nhà của tiến sĩ cổ quái.”

“Dù sao thời điểm trước đây, nơi này vẫn chỉ là một vùng hoang dã.”

“Mà nhìn tư liệu trước mắt, nhiều nhất thì cũng chỉ có một tuần trước đây, giáo hội Khoa học Kỹ thuật mới đến nơi này. Cho nên, cho dù hiệu suất làm việc có cao đi nữa thì cũng không có khả năng trong thời gian ngắn như vậy, bọn họ có thể tạo ra một kiến trúc kỳ quái như này…”

“Như vậy, đây hẳn là giả.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận