Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1656: Tiểu đội tập kết, mười hai đội viên ban đầu (3)

Hiển nhiên là sau khi có thêm một đội viên, trong lòng Lục Tân cũng được trấn an rất nhiều.

Nhị Hào đến, có rất nhiều chuyện đã trở nên đơn giản.

Nhị Hào mạnh mẽ, vượt qua dự liệu của tất cả mọi người trong cô nhi viện.

Chỉ có điều, coi nhu bỗng nhiên được vị đội viên Nhị hào này giúp đỡ, Lục Tân vẫn không biết làm sao mà trong lòng cảm thấy không chắc chắn.

Còn thiếu ai đây?

Lúc nghĩ đến vấn đề này, phương diện tinh thần của anh run lên ngay lập tức.

Tầm mắt ngưng lại, vội vã nhìn lại.

Phía tây Thanh Cảng, cũng có một nhánh đội xe đang vội vã chạy tới.

Chỉ thấy đội xe kia tất cả đều là xe vũ trang việt dã kiên cố, trong đó, thậm chí còn có mấy chiếc xe đã được bọp thép lại. Mà ở giữa đội xe này là một chiếc xe phiên bản Rolls-Royce dài… Trước khi nhìn thấy chiếc xe này, Lục Tân không hề nghĩ nó lại có thể chạy trên hoang dã… đoàn xe này mang theo khí chất dị dạng, kinh dị, chạy thẳng về hướng Thanh Cảng.

Những sinh vật quỷ dị vừa mới chạy loạn ngoài thành, sau khi gặp chiếc xe kéo này đã tránh thật xa.

Thế nhưng khi đoàn xe Thanh Cảng này tới gần, những sinh vật quỷ dị kia thậm chí còn không kịp tránh, một loại lực lượng tinh thần dị dạng trên đội xe phát tán ra, tất cả những sinh vật quỷ dị khi đến gần đội xe này một khắc, toàn thân sẽ không ngừng run rẩy, sau đó cả người sụp đổ hoặc trực tiếp phủ phục trên mặt đất.

Còn tất cả những người bị ô nhiễm sau khi đến gần đoàn xe thì vẻ mặt hoảng sợ, rồi lập tức lấy lại được tỉnh táo.

Trong mắt người ngoài, đoàn xe kia đến đâu thì không khí sẽ trở nên áp lực, tất cả những hình ảnh quái dị, ồn ào, lộn xộn như ẩn như hiện dưới ánh trăng máu đều nhao nhao nằm xuống bên cạnh ngủ đông, hoặc sẽ tan thành mây khói. Mà trong mắt Lục Tân thì lại càng có thể nhìn thấy, một đoàn xe ngoại trừ xa hoa thì không có gì lạ kia, hai bên lại đang có sinh vật vặn vẹo, vô tận đi theo…

“Đó là người gì vậy?”

Thậm chí Thanh Cảng cũng bởi vì đoàn xe này càng ngày càng tới gần mà như gặp địch mạnh, tất cả dụng cụ kiểm tra đều đang kêu ô ô.

Nhưng ngoài dự liệu, lúc nhánh xe này đi đến cạnh tường cao thì lại chậm rãi dừng lại.

Một đám người mặc áo khoác màu đen đi xuống, thái độ nho nhã, cầm tờ giấy chứng nhận đến cầu treo sắt thép thương lượng.

Cầu treo sắt thép mở ra.

Đội xe đi đến, người mặc chiếc áo khoác màu đen thần bí đang cung kính mở cửa xe Rolls-Royce.

Phía trên, một người chải đầu tóc bóng loáng, phía sau còn buộc một bím tóc nhỏ, trên người mặc bộ quần áo xén đuôi én tinh xảo, trong tay thì cầm một chiếc gật nạm đầy tơ vàng, động tác hắn ta tao nhã, đánh giá trái phải, sau đó mới chậm rãi tháo chiếc kính đen xuống, khóe miệng nhếch lên, sau đó nở nụ cười rực rỡ, sáng lạn trên khuôn mặt.

“Ha ha, đại tế tự khủng bố giáng lâm Thanh Cảng, sao không được nghênh đón thế này?”

“Lão Bạch đâu, ông Tô đâu? Tiểu Trần Tinh đâu? Nhỏ đơn binh…Không, là vị đội trưởng đáng yêu, đáng kính của tôi đâu?”

Lục Tân bỗng nhiên giật mình.

Không chỉ có anh, còn chư vị cao tầng của Thanh Cảng đang thông qua đủ con đường để nhìn cái đội xe kia cũng choáng váng.

Em gái dụi mắt một cái, sau đó con mắt bừng phát sáng.

Đám người Hùng Hài Tử và Hồng Xà thì lúc đầu cảm thấy kinh ngạc, sau đó biểu hiện cực kỳ hâm mộ.

Lúc trước, Bích Hổ rời đi, cũng không ai để trong lòng.

Không nghĩ tới, bây giờ Bích Hổ trở về mà đã trở nên như thế này, đốt tiền…

Cuối cùng, vẫn là Trần Tinh tự mình dẫn người đến, dùng hình thức bán chính thức đưa Bích Hổ vào.

Dù sao, không cần biết là văn bản tài liệu của thành Hắc Chiểu hay là thân phận khủng bố Đại tế tự của gã đều không thể coi thường.

Chỉ thấy gã ta chống quải trượng, ban đêm nhưng vẫn đeo kính râm bản to, dương dương đắc ý đi vào cửa chính của Đặc Thanh Bộ Thanh Cảng.

Sau đó, lúc nhìn đến Lục Tân còn nhiệt tình ôm ôm ấp ấp.

“Báo cáo đội trưởng, vị Đại tế tự khủng bố là tôi đây đặc biệt dẫn theo sáu vị tế tự cấp bậc Lãnh chúa tinh thần, mấy trăm thần vệ trung thành, sợ hãi với quân chủ khủng bố đến đây trợ giúp Thanh Cảng. Mặt khác, thành Hắc Thủy tất cả đều ổn, tùy thời mà có thể chuẩn bị phối hợp với Thanh Cảng…”

Lục Tân nhìn khuôn mặt tươi cười, sáng lạn của Bích Hổ, tâm tình có hơi chút kích động.

“Cho nên, trong khoảng thời gian này, anh vẫn luôn đi theo cha ta reo rắc nỗi hoảng sợ?”

“Nói cái gì thế…”

Bích Hổ nghiêm túc uốn nắn: “Chúng ta là cảnh giác với thế giới, tuyên dương điều tốt đẹp…”

Làm cho Lục Tân cũng không khỏi ngơ ngác một chút.

Cảm giác có chút giống thần côn…

Nhưng không cần biết như thế nào cũng được, anh cố gắng hồi phục tâm trạng nói: “Chúng tôi đang tạo dựng tiểu đội Bạo quân.”

“Á?”

Bích Hổ hơi ngẩn ra, lập tức ưỡn ngực lên nói: “Đi thôi, đưa tôi đi nhìn xe chất lượng đội viên của chúng ta thế nào?”

Sau đó cũng chưa đợi Lục Tân phản ứng lại, bản thân gã đã nhiệt tình đi tới các đội viên phía sau lưng Lục Tân.

Lần lượt bắt tay: “Chào mọi người, tên tôi là Bích Hổ, là tiểu đội phó, cũng là người cũ trong tiểu đội.”

“Mọi người cũng không cần câu nệ, mặc dù tôi là Đại tế tự khủng bố, lại vừa là nhân tài đặc thù cấp sáu của Thanh Cảng, hơn nữa còn là một trong những người có năng lực kỳ cựu nhất, quan trọng nhất tôi là cánh tay phải đắc lực của đội trưởng đơn binh, từ trước đến nay vẫn luôn gánh vác một trong những trách nhiệm quan trọng nhất trong đội…”

“Nhưng từ trước đến nay, con người tôi vẫn luôn không hề kiêu ngạo.”

“À đúng rồi, lần đầu gặp gỡ, tôi mang theo một chút đặc sản của thành Hắc Chiểu mời mọi người, mọi người không được khách khí…”

Bờ môi Lục Tân giật giật, muốn nhắc nhỏ bọn họ chuyện gì đó nhưng lại dừng lại được.

Đến bây giờ, mười hai đội viên ban đầu của tiểu đội Bạo quân đã được tập hợp hoàn tất.

Mới tăng một đội viên là đội phó Bích Hổ.

Thân phận Đại tế tự khủng bố.

Phương thức thu hoạch tự động trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận