Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1352: Hồ sơ giết người ở tòa án Ngọ Dạ (2)

Trên tấm thẻ lưu lại ở chỗ những người bị hành hình, đều có kí tên người thi hành, cũng ghi chép lại cặn kẽ những nguyên nhân bọn họ bị xét xử, nhưng mà có thể nhìn thấy được, dường như mỗi người bị xét xử đều có chữ “chứng cứ vô cùng xác thực” hoặc là “thừa nhận tội ác”… nhưng cũng không phải mỗi thẻ đều xuất hiện hai câu này, như vậy… giữa hai loại này có gì khác biệt.

Lục Tân tạm thời không có cách nào để sắp xếp rõ ràng suy nghĩ của mình, nhưng anh lại cảm thấy có chút kỳ lạ.

Mang theo suy nghĩ này, anh từ từ giở lại tập tài liệu.

Rất nhanh đã dở đến chỗ tài liệu Cao Huy bị xét xử.

Anh có chút quan tâm đối với vụ án này, cho nên xem xét một cách cẩn thận, sau đó trong lòng lại xuất hiện suy nghĩ kì lạ.

Vị thôn trưởng tên là Cao Huy này, năm mươi sáu tuổi, là người sinh ra trước sự kiện Mặt Trăng Máu.

Ông ta với những thôn dân này vốn dĩ cùng xuất thân từ chợ nô lệ, sau đó được ông ta giật giây, cùng nhau trốn thoát dưới nòng súng, trốn thoát được, sau đó định cư ở một vùng thôn hoang dã, khai hoang làm ruộng, sinh sống an ổn nhiều năm với những người trong thôn.

Bởi vì nguồn nước khan hiếm, cho nên tranh chấp với vùng thôn lân cận, nhưng ông ta mắc phải một sai lầm, dẫn đến việc tranh đấu thất bại, tạo thành ôn dịch, dẫn đến đại họa này.

Người dân trong thôn này cũng vì vậy mà ghét cay ghét đắng, tất cả đều nguyền rủa ông ta.

Tại sao lại có thể có chuyện kì lạ như vậy.

Lục Tân cũng không biết hình dung chính xác cảm giác lúc này của mình là gì.

Mặc dù bản thân không làm chuyện độc ác gì khiến cho trời đất bất dung, nhưng nhìn chuyện xét xử như vậy, vẫn sẽ sợ.

Còn một chuyện nữa là, anh từ từ lật tài liệu, cũng cảm nhận được một chút đáng sợ của tòa án Ngọ Dạ.

Cũng không phải là bất kì người nào bị tòa án Ngọ Dạ để mắt đến cũng không có phản ứng gì.

Trong tập tài liệu này có một phần là do giáo sư Bạch chuẩn bị riêng, cố ý bảo Lục Tân phải để ý.

Bọn họ, sau khi bị tòa án Ngọ Dạ để mắt đến, cũng sẽ lựa chọn những phương thức khác nhau để tự vệ.

Có người tìm một nhánh quân đội, ngày đêm để mắt đến bản thân mình không rời.

Nhưng đến ngày hành hình đã định của anh ta, lại bị người khác cắt mất đầu, sau đó đặt nghiêm chỉnh trên cổ anh ta.

Trong đoạn video giám sát ghi hình lại được, một người đàn ông xách một chiếc cặp mày đen, ung dung đi qua trước mặt lực lượng vũ trang đầy đủ, sau đó bình tĩnh đứng trước mặt anh ta đọc ra bản tội trạng, không nhanh không thực hiện bản án của anh ta.

Camera ghi lại được cảnh này, nhưng sau khi chuyện này xảy ra, nhánh quân đội vũ trang đầy đủ kia lại không nhớ được lúc đó đã xảy ra bất kì chuyện gì.

Có người núp dưới mật thất có thể chống được cả công phá của bom nguyên tử, không cho ai đến gần.

Nhưng sau ngày hành hình, gương ở trong phòng vỡ vụ, mảnh gương vỡ cắm trên người anh ta như con nhím, chết ở trong phòng tắm.

Có người tổng giám mục của một tổ chức thần bí nào đó, sau khi biết được mình sắp bị xét xử, vội quỳ trước mặt thần, mong được che chở.

Sau đó trước khi ngày hành hình, ông ta phát hiện, tượng thần mà mình sùng bái lại bị nứt…

Sau khi thấy được ghi chép của những điều đặc biệt này, Lục Tân cũng không nhịn được mà ngồi ngay ngắn lại.

Người thi hành của tòa án Ngọ Dạ, rốt cuộc là cấp bậc gì?

Những thứ khác thì không nói, chỉ từ phân tích đã có thể thấy được mức độ đáng sợ của người thi hành này.

Trong thế giới này có rất nhiều người sáng lập những tổ chức thần bí, cũng có rất nhiều người, thông qua những phương thức khác nhau, hình thành được mạng lưới liên lạc sâu xa, phụng thờ những vị “thần” khác nhau, mượn cớ che chở đối phương, chủ động bị “ô nhiễm” để có được “năng lực”.

Tồn tại được như vậy, ít nhất cũng phải ở tầng bốn trở lên.

Nhưng mà, đã cao như vậy, vẫn bị người thi hành giết chết được.

Ý thức được chuyện này, Lục Tân trầm mặc rất lâu, cuối cùng vẫn rút điện thoại gọi cho Hàn Băng, nhờ cô ấy tìm giúp giáo sư Bạch.

Sau khi cúp điện thoại không lâu, giáo sư Bạch đã gọi điện thoại lại cho anh, giống như đã sớm có chuẩn bị.

“Chắc cậu cũng đã thấy nội dung tôi chuẩn bị đặc biệt cho cậu.”

Điện thoại vừa được nối thông, giáo sư Bạch đã nói: “Đây cũng chính là điểm mà tôi lo lắng.”

“Hành động của tòa án Ngọ Dạ rất phân tán, cũng không có mục tiêu cụ thể, nhung mà, lúc bọn họ tiến hành thi hành án, biểu hiện lúc nào cũng cực kì ung dung, giống như là bất kể đối thủ là ai, phòng thủ như thế nào, cục diện ra sao, bọn họ đều có thể ung dung giải quyết, chính xác giết chết người bọn họ muốn giết.”

“Đây mới là điểm đáng sợ nhất của tòa án Ngọ Dạ.”

“Nếu như tôi đoán không sai, bọn họ chắc hẳn có khả năng có bảy cấp độ, hơn nữa còn tự do sử dụng.”

“Mà có năng lực bảy cấp độ, ở thế giới của chúng ta mà nói, tương đương với… Vô Khổng Bất Nhập.”

“Không có bất kỳ thứ gì có thể chống đỡ bọn họ, cũng không có bất kì người nào có thể ngăn cản bọn họ.”

Lục Tân lẳng lặng lắng nghe, chậm rãi nói: “Cho nên là…”

Giáo sư Bạch nhẹ giọng nói: “Cho nên là, đồng chí này, bây giờ chúng ta gặp phải, là nhiệm vụ bảo vệ khó khăn nhất trong nghề rồi đó.”

Lục Tân suy nghĩ một lúc, gật đầu cười nói: “Điều này tôi biết.”

“Cái này…”

Giáo sư Bạch nghe được tiếng cười của Lục Tân, ít nhiều gì cũng có chút sốt ruột, dừng lại một chút nói tiếp: “Cậu biết cái gì?”

“Gần đây có thể tôi phải xin nghỉ.”

Lục Tân nhẹ nhàng thu giọng lại: “Tôi phải đi trường tiểu học Trăng Máu đợi một thời gian ngắn.”

“Không có kế hoạch khác sao?”

Giáo sư Bạch thấp giọng nói: “Cậu định trực tiếp ngăn cản hành hình của tòa án Ngọ Dạ sao?”

“Ừ.”

Lục Tân từ từ gật đầu, nói: “Thậm chí tôi còn muốn nhìn tần mặt, xem bọn họ định hành hình như thế nào…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận