Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1472: Người cha kiêu ngạo (1)

Kỳ thực Lục Tân không hiểu vì sao mẹ lại nói cám ơn ông lão kia, hoặc nói là tên trộm lửa kia, lại còn nói đến hai lần.

Cho đến khi họ rời khỏi giáo đường, cánh cửa gỗ mỏng manh đóng lại sau lưng họ.

Lục Tân bỗng nhiên phát hiện thị trấn nhỏ ở bên ngoài giáo đường đã không thấy đâu nữa, cho dù là những ngôi nhà thấp, các kiến trúc xây dựng, vỉa hè lát đá ở giữa các tòa nhà đều không thấy nữa rồi. Cứ như vậy, bao gồm cả một vài chậu hoa bị ướt bởi sương mù và những người đang sinh hoạt ở phía sau cửa sổ đều biến mất.

Nơi của bọn họ chỉ có một bề mặt đỏ sẫm cùng với ý thức đang chao đảo.

Đột nhiên có những cái bóng khuất sau đống đổ nát khẽ ngẩng đầu lên nhìn với vẻ sợ hãi.

Đây không phải thị trấn nhỏ ven biển, mà là một vực sâu.

Lục Tân ngạc nhiên quay đầu thấy cả giáo đường đổ nát đó cũng đã thay đổi, đây dường như không còn là một thực thể nữa, mà là một bóng đen trong vực sâu được đan xen với các mức độ sáng tối khác nhau.

Thậm chí ở trong giáo đường có thể mơ hồ nhìn thấy một con quái vật trưởng thành với vô số xúc tu đang cúi đầu đối mặt với bức tượng ở cuối nhà thờ âm thầm cầu nguyện, bức tượng mà nó cầu nguyện cũng là một con quái vật trưởng thành lớn với vô số xúc tu.

“Đều là giả phải không?”

Qua một lúc, Lục Tân có chút sững sờ nói.

Thật ra, khi đối đầu với ông lão kia cũng đã tìm ra được manh mối, lúc bản thân tóm lấy cổ ông lão bối cảnh xung quanh cũng đã biến thành vực sâu hư ảo mấy lần, chỉ là thời điểm đó bản thân không nhận ra. Hơn nữa, bản thân anh chưa bao giờ nhìn thấy bóng ma ở vực sâu nào thực tế đến vậy.

“Đúng vậy”.

Nhận thấy sự ngạc nhiên của Lục Tân, bà nhỏ giọng thở dài:” Tất cả đều là giả, ngay cả khi chúng ta đã tanhg lợi, cũng là giả.”

Nghe lời mẹ nói, cô em gái của Lục Tân vội vàng xách ba lô lên như đang kiểm tra thứ gì đó. Nhưng cả bà, Lục Tân và người cha lơ đễnh của cô đều không để ý đến cử chỉ nhỏ của cô. Bà quay lại nhìn Lục Tân, nhỏ tiếng giải thích: “Còn nhớ bước quan trọng mà chúng ta vừa dùng để đánh bại anh không?”

“ Mẹ đã sử dụng phẩm chất của bản thân để chống lại sự sa ngã”

“ Hãy cố tìm ra khả năng hoạt động năng lực của anh, điều này sẽ giúp con nắm bắt được phần then chốt.”

“Dưới cái nhìn chăm chăm của mẹ, ý thức chủ thể của anh sẽ lấy ra một cây bút, chuẩn bị thay đổi các quy tắc ở trong sách.”

Lục Tân lập tức gật đầu.

Ngay lúc đó, cũng bởi vì hành động của anh đã làm cho bản thân anh bị phát hiện, anh cùng với em gái liên thủ với nhau để bắt lấy anh. Nếu không thì cho dù có trực tiếp triệu hồi sức mạnh từ quá khứ cũng không tìm được anh.

Bà nhẹ nhàng nói:” anh không có dự tính thay đổi các quy tắc.”

“anh lấy bút lên, chỉ để xoá bỏ cái quy tắc nhìn thấu vận mệnh, để tránh cho mình bị thương quá nặng.”

Lục Tâm sững sờ, nhìn bà với vẻ khó hiểu.

Vẻ mặt của bà bình tĩnh, nhẹ nhàng nói:” anh thật sự không có dự tính đánh chúng ta.”

“Nếu không mẹ vẫn có thể nắm được một số điểm yếu của anh để con có cơ hội bắt được.”

“Nhưng là mẹ cũng sẽ phải trả một cái giá rất lớn”.

“Khách quan mà nói, mẹ cũng không muốn để lộ ra mặt mềm yếu của mình, nhưng là khả năng có thể mẹ sẽ không bao giờ gặp lại được mọi người nữa.”

Trong lòng liền dâng lên một cảm giác hoảng sợ

Lục Tân trước đó vẫn chưa nhận ra được bản thân vừa trải qua một màn nguy hiểm như vậy. Tuy rằng bản thân đã có cốt lõi tinh thần, cũng bắt đầu sử dụng thuần thục một số sức mạnh của bản thân. Nhưng anh vẫn chỉ mới bước vào cấp độ này không bao lâu, đối với một số thay đổi nhỏ anh vẫn chưa đủ nhạy cảm và chính xác.

“Nhưng là…”

Sau khi suy nghĩ một lúc mới hỏi:” anh thật sự muốn gài bẫy chúng ta ở đây.”

Anh nghĩ đến cuối cùng, khi toàn bộ thị trấn nhỏ đều cuồn cuộn hướng về anh và gia đình anh,

thật là hỗn loạn đến bất lực. Lúc đó, ngay cả bản thân anh cũng khó có thể diễn tả được cảm giác này.

“Đúng vậy”

Bà nhẹ nhàng gật đầu, nói: ”Bởi vì ánh mắt của con, hay nói đúng hơn là ánh mắt triệu hồi của con đã chọn giận anh.”

“Đối với cái nhìn như vậy, anh càng ghét từng người trong chúng ta hơn”

“Vì thế trong chốc lát, anh đã thật sự có dự định muốn sử dụng sức mạnh làm cho chúng ta mắc kẹt lại nơi này”

Nói xong lời này, bà cũng quay người lại nhìn về thị trấn nhỏ nói:” Cái thị trấn này, chỉ là một không gian giống với thực tại được anh xây dựng trong vực sâu.”

“Mọi thứ ở trong thị trấn đều do anh tưởng tượng ra”

“Nguồn sức mạnh được sử dụng để làm loãng đi nỗi sợ hãi, môi trường xung quanh liên tục được ảnh hưởng ổn định để tránh cho sức mạnh này tràn ra thực tại”

"Con có thể hiểu rằng anh đã tự mình gánh chịu nỗi sợ hãi này."

Nói đến đây, gương mặt của bà từ từ xuất hiện một nụ cười, nhìn theo hướng cha.

“Tù nhân trong bóng đêm, hay nói đúng hơn là vua của bóng đêm, khi mất đi uy quyền tự nhiên sẽ thấy không dễ chịu.

"Vì không muốn để ai phát hiện, anh buộc phải giấu đi sức mạnh của vua bóng đêm, điều này khiến anh rất đau khổ. anh đã phải chịu đựng một mình"

"Đặc biệt là hiện tại anh đang rất mê man"

Nói đến đây, bà lại chìm trong suy nghĩ, qua một lúc sau bà mới thở dài nói:

"Con có thể tưởng tượng cái cảm giác một người bị bủa vây bởi sự hoang mang và luôn mang trong mình nỗi sợ hãi vô tận nó như thế nào"

"Sự sợ hãi đáng ra phải được xuất hiện trên thế giới này lại bị anh ta che giấu ở trong linh địa riêng của anh”

"Bởi vì như thế, anh phải chịu đựng sự dày vò bởi nỗi sợ này, giống như kẻ cướp lửa của loài người trong thần thoại, ngày qua ngày đều chịu đựng sự tra tấn như đẩy hòn đá lên đỉnh núi"

"Vì vậy cũng có thể hiểu được, anh chỉ muốn trả thù thần linh thôi"

Sau khi nghe được lời nói từ bà, Lục Tân bất giác có chút cảm khái cùng thống khổ, nét mặt anh có hơi sững sờ.

Anh không biết mình có thật sự hiểu rõ được tâm trạng đó không nhưng trong lòng anh có chút phiền muộn

"Như vậy.."

Qua một lúc lâu, anh mới hỏi :"Vậy thì tại sao anh lại đổi ý?"

"Bởi vì con người của con"

Bà nhìn Lục Tân sau đó quay đầu nói :"Bởi vì con không muốn giết anh ta và những “người” trong thị trấn này"

"Đây là mặt lương thiện bên trong con người của con"

"Thật ra, xét cho cùng bên trong bản chất của con người chỉ toàn những việc linh tinh, đều chỉ là những suy nghĩ đơn giản"

Sau khi nhẹ nhàng giải thích, đôi mắt bà trở nên xa xăm, bà thở dài lại nói:

"Trước đây mẹ đã từng đưa con đến đáy vực sâu, nhìn thấy được lòng người càng sâu thẳm hơn"

"Con nên hiểu rằng, cho dù mọi thứ có đẹp đẽ đến đâu thì ở sâu thẳm trong tâm hồn vẫn có sự hiện diện của bản chất xấu xa"

"Giống như tình yêu chỉ là sự sinh sôi khắc sâu trong gien, sự nuôi dưỡng cũng chỉ là mong muốn sâu sắc nhất trong trái tim người mẹ, ví như tình bạn là sự bắt nguồn của một nhóm cộng đồng người không có cảm giác an toàn; và cái gọi là lòng tốt và sự thương xót thực ra cũng chỉ là do nỗi sợ hãi ở sâu thẳm trong lòng làm cho bản thân nảy sinh ra cảm xúc chống cự mà thôi."

Câu nói của bà khiến Lục Tân cảm thấy chấn động vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận