Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 251: Sao giờ mới tới?

Lần này, nhiệm vụ đáng giá mười điểm cống hiến chính là bắt giữ âm hồn này.

Xem xét từ mô tả nhiệm vụ, người có thể có năng lực này, được coi như là một hồn ma sống trong cơ thể của người khác.

Theo như Hàn Băng giới thiệu, người có năng lực trong hệ thống linh hồn này, có lai lịch không rõ ràng, không biết đã lang thang bao lâu rồi, ban đầu bị phát hiện là do hắn ta định ký sinh trên cơ thể của người khác, lẻn vào thành chính, sau đó bị phát hiện, lọt vào tầm ngắm của Bộ phận thông quan đặc biệt.

Thanh Cảng không cho phép một kẻ vô hình như vậy lang thang xung quanh.

Vốn dĩ Trần Tinh phụ trách nhiệm vụ này, nhưng vì cô ấy còn đang vướng mắc những việc khác nên việc này rơi vào tay Lục Tân.

Nhóm điều tra luôn âm thầm tìm kiếm hồn ma này.

Có thể thấy hắn rất to gan lớn mật, biết mình đã bị bộ phận thông quan đặc biệt để ý, nhưng vẫn lang thang trong thành vệ tinh.

Nhóm điều tra phải mất hai ngày để xác định được phạm vi hoạt động cơ bản của hồn ma, đồng thời tìm ra mục tiêu mà hồn ma đang nhắm đến, sau đó báo cho Lục Tân đến, nhưng khi vừa mới đến, Lục Tân vẫn chưa định hình được hồn ma này trông như thế nào.

Cho đến khi anh đến bên cô gái và nhìn thấy sự thay đổi của đám đông xung quanh cô.

Anh đã nhìn thấy hồn ma.

Bởi vì anh thấy thỉnh thoảng có người đến gần cô gái này, thì thầm gì đó với cô.

Khi những người này nói chuyện, ánh mắt của chính họ, đều bỗng nhiên như biến thành một con người khác.

Giống như vô số người đến trước mặt cô gái, trở mặt rồi lại rời đi.

.....

.....

“Một hồn ma vô hình, lại còn lang thang trên cơ thể những người khác nhau …”

Lục Tân nghĩ thầm: “Bắt như nào đây?”

Hồn ma này, trái lại không cần quá lo lắng về việc nó sẽ làm hại đến anh.

Ngay khi anh đến gần cô gái và định đưa khăn giấy cho cô, hồn ma đột nhiên tiến lại gần anh, xem ra nó đang định ký sinh lên người anh, nhưng cuối cùng, không biết nó đã nhận ra điều gì đó và tạm thời thay đổi ý định.

Thay vào đó, anh đột nhiên nắm lấy cánh tay của người đàn ông trung niên, khiến nó giật mình và ngay lập tức thoát ra khỏi cơ thể người đàn ông.

Khả năng chiến đấu của người có năng lực hệ thống này có lẽ không mạnh, chỉ là đến không ai biết, đi không ai hay, không để lại chút dấu vết nào, muốn bắt thì hơi khó.

Tuy nhiên, sau khi nghiên cứu dữ liệu, Lục Tân đại khái đã có cách rồi.

“Đến rồi.”

Lục Tân chở cô gái tên Lý Mộng Mộng đằng sau đến trước một tòa nhà cao ở phía Tây thành phố.

“A …”

Cô ta dường như đang ngủ gật ở đằng sau, nghe Lục Tân gọi đột nhiên bừng tỉnh.

Cô ta mơ màng nhìn xung quanh: “Đây là đâu?”

“Là khách sạn.”

Lục Tân cẩn thận khóa xe, sau đó bước xuống, nói nhỏ: “Bây giờ, cô cần vào với tôi.”

“Cái gì?”

Lý Mộng Mộng hốt hoảng, cảnh giác nhìn Lục Tân, theo bản năng ôm lấy chính mình.

“Đừng tỏ rõ thái độ như vậy chứ, tôi sẽ không làm gì cô hết.”

Lục Tân thấp giọng nói với cô, sau đó lấy trong túi ra một tờ giấy chứng nhận.

Dùng cơ thể ngăn lại, đưa cho Lý Mộng Mộng xem, nói: “Cô đã thấy chưa?”

Sau đó nhỏ giọng giải thích: “Trên đó có con dấu của Thanh Cảng, tôi là dân chính quy… Hiện tại tôi cần cô đi vào khách sạn với tôi, cô có thể biểu hiện thoải mái một chút, không nên dọa nó chạy mất, yên tâm, tôi sẽ giúp cô bắt được nó và giải quyết vấn đề của cô!”

Có lẽ do vẻ mặt nghiêm túc của Lục Tân khi anh nói, hoặc có lẽ do con dấu và dấu chạm nổi lóa mắt trên giấy chứng nhận, Lý Mộng Mộng cuối cùng cũng từ từ buông lỏng cảnh giác, cô ngây người liếc nhìn xung quanh, khẽ cắn môi rồi nhảy xuống xe máy.

Lục Tân cười, xoay người bước vào khách sạn.

Đột nhiên, cánh tay của anh trĩu xuống, và cảm thấy mềm mại ở khuỷu tay, Lý Mộng Mộng thực sự đã nắm lấy cánh tay của anh.

“Á cái này…”

Lục Tân có chút kinh ngạc, anh dường như đã đánh giá thấp sự quyết đoán của cô gái này.

“Anh là đạo sĩ à?”

Lý Mộng Mộng gần như tựa đầu vào vai Lục Tân.

Nhưng toàn thân cô căng cứng, luôn duy trì sự cảnh giác: “Anh sẽ bắt được ma, đúng không?”

“Không.”

Lục Tân cười, hạ giọng nói: “Chẳng phải là trong sách bảo không có ma sao?”

“Mặt trăng máu đều xuất hiện cả rồi, còn có cái gì không có chứ?”

Lý Mộng Mộng vô thức nói ra, bỗng nhận thấy câu này cô không nên nói, lập tức trầm mặc.

“Đừng lo, mặt trăng máu xuất hiện cũng sẽ không có ma.”

Lục Tân nhẹ giọng an ủi: “Rốt cuộc có thể có thứ còn đáng sợ hơn ma….”

Lý Mộng Mộng ngơ luôn rồi, anh ta thế này là đang an ủi cô sao?

Lục Tân cùng cô Lý Mộng Mộng đi vào khách sạn, trông giống như một cặp đôi thật sự.

Khách sạn này khá lớn, chủ yếu tập trung phòng đôi hạng sang, từ xa có thể nhìn thấy ánh đèn neon đầy mờ ảo bên ngoài.

Sau thảm họa, kiểu phong cách này rất thịnh hành.

Có lẽ do có ít người đi công tác hơn, nhu cầu về kinh doanh khách sạn giảm đi, nhưng vì bản năng bị đè nén của một số người được giải phóng nên nhu cầu về một khía cạnh khác tăng lên, ở thành phố vệ tinh 2, hầu hết các khách sạn đều có dáng vẻ này.

Lục Tân dắt cô gái đang kéo lấy cánh tay anh đi thẳng đến quầy lễ tân check in và chọn phòng.

Trong toàn bộ quá trình, anh đều để ý xung quanh.

Anh đang đợi người có năng lực trong hệ thống linh hồn xuất hiện, dù sao thì bây giờ anh cũng đã đến bước check in rồi.

Nếu người đó thực sự không đến, vậy chẳng phải anh sẽ thực sự phải trả tiền sao?

Lục Tân thực sự phải trả tiền rồi!

Khi đưa hai tờ năm mươi tệ, lông mày anh nhíu chặt lại.

Mãi cho đến khi anh đi về phía thang máy cùng với cô gái sợ hãi đang bám chặt lấy anh, một bà cô đang từ từ lau sàn trên mặt đất ở cửa thang máy đột nhiên ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Lục Tân nói: “Rốt cuộc cậu là ai?”

Người lao công trông có vẻ là một phụ nữ trạc tuổi năm mươi, và những dấu vết của cuộc sống mưu sinh đọng lại trên khuôn mặt khiến cô ấy trông càng già nua hơn, hoặc là mệt mỏi.

Khi vừa bước vào khách sạn này, Lục Tân đã để ý đến cô đang lau sàn ở sảnh, gặp ai cũng đều mỉm cười lấy lòng. Dù không ai để ý đến mình nhưng cô vẫn cố mỉm cười, sau đó cúi đầu lặng lẽ làm việc.

Nhưng lúc này khi cô hơi ngẩng đầu lên, đồng tử nhíu chặt, nhìn chằm chằm Lục Tân.

Ánh mắt đó khiến người ta không khỏi rùng mình.

Không tận mắt chứng kiến thì e là khó mà hiểu được, có lúc thay đổi biểu cảm giống như thật sự thay đổi con người vậy.

Nhưng trong mắt Lục Tân, cô ấy không chỉ thay đổi biểu cảm, mà còn thay đổi cả khuôn mặt.

Lúc này, khuôn mặt của cô ấy đã biến thành một người đàn ông, dường như gò má cao hơn một chút và khoảng cách giữa hai mắt rộng hơn một chút, trên mặt lộ ra vẻ u ám, có chút kiêu ngạo không thể che giấu được, lúc này ánh mắt tham lam đang quét qua của cô gái bên cạnh anh.

Lục Tân lúc này cũng nhìn hắn, một lúc sau, mặt dần dần lộ ra nụ cười:

“Sao giờ mới tới?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận