Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 449: Chỉ có đầu là của mình (3)

Lục Tân ngượng ngùng rút tay về và nói: "Thực ra cũng không phải, không phải chỉ có tôi mà còn có cả bố, mẹ, em gái và một chú chó nhỏ của tôi nữa. Chúng tôi cùng nhau đi thăm họ hàng ở thành phố trung tâm, tiện đi đưa tài liệu giúp luôn, chỉ có điều, giờ họ đều không có ở đây."

Nghe vậy, cả lão Chu và Tiểu Chu đều sững sờ, vừa rồi họ không nghe thấy Lục Tân nói về chuyện có cả người nhà.

Đầu xe cũng có chút tò mò: "Các anh tản ra đi riêng à?"

Lục Tân nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: "Coi là vậy đi."

Anh không định giải thích chi tiết về tình huống của gia đình mình.

Dù không thích nói dối lắm, nhưng anh cũng biết rằng thỉnh thoảng nói một vài lời nói dối sẽ giúp anh đỡ rắc rối hơn rất nhiều.

Những người sống trong vùng hoang dã có tâm lý phòng bị rất cao, nếu anh nói về người nhà mình cho họ, e là có thể khiến cho họ sợ hãi.

Để lấy lòng tin, anh đã chuẩn bị kể câu chuyện về cô em gái bị lạc đường vì ham chơi ...

Tuy nhiên, ngay cả anh cũng không ngờ rằng đầu xe lại dễ cho qua đến vậy.

Cô ấy chỉ trầm tư suy nghĩ một lúc, sau đó không hỏi thêm câu nào, chỉ nhìn Lục Tân từ trên xuống dưới, nói: "Mọi người đều đi lại trong vùng hoang dã, trong cái thế đạo tồi tàn này, giúp đỡ lẫn nhau cũng là nên thôi mà. Nhưng tôi mong anh hiểu rằng chúng tôi chỉ là một nhóm người vận chuyển hàng hóa lớn để kiếm những đồng tiền xương máu, không muốn gây rắc rối và cũng không ngại rắc rối. Nếu anh muốn theo chúng tôi thì cũng được thôi, trả bằng chút đồ gì đó cũng được, nhưng đừng có mà không dưng gây rắc rối… ”

Nói rồi, đôi mắt cô ấy hơi híp lại, nhìn chằm chằm như chim ưng vào khuôn mặt của Lục Tân: "Hiểu chưa?"

Lục Tân hơi kinh ngạc, thành thật gật đầu: "Đã hiểu."

"Được rồi."

Đầu xe khua cây gậy trúc trong tay: "Đi ra ngoài đi, lão Chu nói cho anh ta biết quy tắc của đoàn xe chúng ta."

"Được được..."

Lão Chu liến thoắng đáp lại, sau đó kéo Lục Tân ra ngoài.

Rõ ràng là mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ, nhưng không hiểu sao Lục Tân lại cảm thấy ánh mắt của những người xung quanh có vẻ hơi kỳ quái.

Không chỉ bọn họ, mà ngay cả ánh mắt của lão Chu và Tiểu Chu cũng lộ ra vài phần suy nghĩ.

Sau khi mấy người họ rời đi, người phía sau đầu xe không kìm được nói: "Không rõ lai lịch, không ổn lắm thì phải?"

"Không sao, dù gì vẫn còn hai ngày nữa là đến rồi. Nếu thật sự có vấn đề thì cũng không trốn được đâu, tốt hơn hết nên giữ bên cạnh quan sát."

Đầu xe quơ quơ cây gậy trúc trong tay nói: "Hơn nữa lão Chu tinh như một con lừa vậy, nếu thật sự có vấn đề thì ông ta có thể dẫn về sao?"

Hai người phía sau nhìn nhau không nói nữa.

Trong lòng chỉ khẽ thở dài, tựa như đã đoán được điều gì.

"Nhìn ra vấn đề gì chưa?"

Sau khi lão Chu đưa Lục Tân ra khỏi sảnh phục vụ, dáo dác nhìn quanh không có ai, liền vội vàng hỏi anh.

"Ai?"

Lục Tân nghe vậy thì ngơ ngác.

"Đầu xe đó, cậu chưa nhìn ra gì à?"

Lão Chu hiển nhiên có chút kinh ngạc, Chu Tiểu Mao bên cạnh cũng sáp lại gần.

"Cô ấy?"

Lục Tân nghe vậy không khỏi nhíu mày: "Cô ấy có vấn đề gì à?"

"Cô ấy……"

Vẻ do dự hiện lên trên mặt lão Chu, một lúc sau, ông ta mới thu hết can đảm, hạ giọng: "Tôi nghi ngờ ... không phải tôi, thật ra, nhiều người đã nghi ngờ ... đầu xe của chúng tôi. Cô ấy đã bị đổi đầu ... hay nói cách khác, đã bị đổi một cơ thể khác ... Nói như vậy đi, đầu xe của chúng tôi, ngoại trừ cái đầu hiện tại vẫn là của chính cô ấy ra, cơ thể của cô ấy không phải là của cô ấy nữa rồi... "

Lục Tân hơi khó hiểu những gì lão Chu nói.

Đầu là của mình, nhưng cơ thể thì không phải nữa?

Sao nghe cứ thấy quái quái?

Anh cố hiểu một lúc rồi mới cau mày hỏi: "Rốt cuộc chuyện này là sao?"

Lão Chu và Tiểu Chu lộ ra vẻ khó xử, lắc đầu nói: "Thì như tôi vừa nói đấy… Anh không nhìn ra vấn đề sao?"

Lục Tân đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ.

Nếu người phụ nữ đó thật sự có vấn đề mà anh lại không nhìn ra, cảm giác hình như hơi có lỗi với lòng tin của người ta vậy.

Anh ngập ngừng quay người: "Hay là để tôi đi xem lại coi sao?"

"Đừng đừng đừng..."

Lão Chu vội vàng ngăn lại: "Đầu xe sẽ đánh người đó..."

Tiểu Chu suy nghĩ một chút, sau đó thấp giọng nói: "Hay là chờ thêm đi lát nữa anh sẽ biết thôi mà..."

Lão Chu đột nhiên nghĩ tới cái gì, có chút không đành lòng liếc nhìn Lục Tân.



Quay lại bên cạnh chiếc xe tải, lão Chu và Chu Tiểu Mao dỡ hàng hóa từ xe chở hàng xuống và xếp chúng vào chiếc xe tải mà họ lái. Một người thuần thục lấy ra một chiếc lều đơn giản từ trong xe ra và dựng nó bên cạnh xe tải, còn trải hai tấm chăn bông lên mặt đất.

Sau đó, lại lấy vài cái màn thầu và thịt mặn đi nướng trên lửa lớn rồi hào phóng chia cho Lục Tân hai cái.

Lục Tân không có từ chối, tuy rằng đã ăn trong làng rồi, nhưng hiện giờ thì đây là đồ ăn khuya.

Bếp lửa im lìm, xung quanh không ngừng vang lên tiếng ríu rít cười nói, tiếng hát và cả tiếng ngáy của những người đã ngủ sớm.

Bầu không khí của đoàn xe này có vẻ bình lặng và tự do.

Nhưng sau khoảng nửa giờ, một tiếng còi dài đột nhiên vang lên.

"Soạt!"

Tất cả mọi người lập tức trở nên căng thẳng, vội vàng kéo rèm xuống, dập tắt đống lửa rồi chui vào trong lều.

Lục Tân vẫn ngồi ở bên ngoài chưa phản ứng lại.

Chu Tiểu Mao ở trong lều đã vội vàng chui đầu ra, gấp gáp hét lên: "Mau vào đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận