Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 272: Đương nhiên là người tốt (1)

"Ôi, đau chết mất..."

Chuỗi đầu người trên thân quái vật đều há to miệng kêu gào, tiếng kêu giống như tiếng hét đinh tai nhức óc, làm cho màng nhĩ đau đớn, đầu óc rối loạn.

"A A..."

Cùng lúc đó, da thịt của con quái vật bị Lục Tân xé nát đột nhiên biến đổi dữ dội, vặn vẹo, biến thành một cái miệng khổng lồ, quay ra cắn cánh tay của Lục Tân vào miệng, Lục Tân thậm chí có thể cảm nhận được sự sắc bén của hàm răng cọ xát vào xương, như hai hàng cưa sắt không ngừng cắt gặm cánh tay anh, vừa kinh tởm vừa đáng sợ.

Mà trên cơ thể của con quái vật khổng lồ này, hướng đối diện với Lục Tân, da thịt cũng tách ra, để lộ một cái miệng khổng lồ.

Cái miệng này há to cắn thẳng về hướng đầu của Lục Tân.

Nếu bị cắn trúng, Lục Tân có thể chắc chắn rằng cổ của anh nhất định sẽ hoàn toàn mất đầu như bị cưa mất.

"Bịch!"

Lục Tân nhanh chóng lùi lại, giãn ra một chút khoảng cách.

Con quái vật lập tức nhúc nhích thân mình đuổi theo Lục Tân.

Cùng lúc đó, mọi khuôn mặt trên chiếc vòng cổ đầu người quấn quanh cơ thể con quái vật đều há to miệng và bắt đầu chửi rủa.

Những lời mắng mỏ của họ không có âm thanh, nhưng dường như có thể trực tiếp tác động đến tâm trí con người, vô số suy nghĩ tiêu cực trong lòng họ đều bị hất tung lên, có người chợt nghĩ đến những chuyện trong quá khứ, sau đó lập tức vô cùng giận dữ, thậm chí có cả cảm giác muốn khóc nức nở.

Con quái vật này dường như có sức mạnh ảnh hưởng đến những người khác.

Nhưng bây giờ con quái vật đang phải đối mặt với Lục Tân.

Lúc này, Lục Tân đang cố gắng hết sức để bắt chước dáng vẻ thi triển sức mạnh của cha một cách chân thực hơn.

Vì vậy, khi cảm xúc tiêu cực này ập đến, mắt anh lập tức chuyển sang màu đỏ như máu.

Anh cắn răng, cảm thấy mình thật sự rất vô dụng.

Anh rõ ràng là rất ghét con quái vật kinh tởm trước mặt này, nhưng anh không thể làm gì được nó.

Khi cảm xúc này trở nên mạnh mẽ, nó sẽ trở thành bất chấp tất cả.

"Soạt!"

Động tác lùi lại của anh dừng lại, ngược lại anh sải bước lao về phía trước.

Chiếc vòng đầu người trên thân quái vật đối diện với đầu Lục Tân, đồng thời nhìn chằm chằm vào anh, phát ra những lời chửi rủa ác độc và khóc lóc tức tưởi với anh, từng tiếng khóc nức nở này như biến thành một dạng sức mạnh, không ngừng ảnh hưởng đến suy nghĩ của Lục Tân.

Nhưng Lục Tân đón lấy những những lời mắng mỏ này, với những biểu cảm hối hận, đau đớn, tức giận và cuối cùng là sự phấn khích trên khuôn mặt.

"Ha ha..."

Anh đột nhiên bật ra một tiếng cười khô khốc trống rỗng, tốc độ lại tăng lên.

Tiếng cười này dường như cũng có ma lực gì đó, đầu người trên thân thể con quái vật lộ rõ vẻ kinh ngạc.

"Soạt!"

Ngay lúc này, Lục Tân lao tới phía trước con quái vật, trực tiếp nhấc cánh tay bị con quái vật nhỏ kia cắn lên.

Cánh tay này đang bị con quái vật cắn, dường như sắp bị nó nhai nát.

Nhưng lúc này, nắm đấm của Lục Tân đã nắm chặt lại trong miệng con quái vật, anh đập mạnh vào con quái vật ghê tởm trước mặt.

Cứ như thể con quái vật nhỏ cắn vào cánh tay của anh đã trở thành bao tay của anh vậy.

Hai nắm đấm to như quả bóng rổ với đai thịt trực tiếp đập vào miệng con quái vật.

"Ặc..."

Con quái vật này đã bị anh đập cho miệng của nó bị méo thành một hình thù kỳ dị, những chiếc răng sắc nhọn của nó dường như đã bị vỡ nát mất mấy chiếc.

Con quái vật nhỏ đang cắn vào tay phải của Lục Tân lúc này đau đớn vặn vẹo, cố gắng há miệng ra, dường như muốn nhổ tay của Lục Tân ra, nhưng Lục Tân đã cuốn lấy lưỡi ở trong miệng của nó, khiến nó không thể dứt ra được, đành ngoan ngoãn thành thật làm bao tay của anh.

Anh có vẻ cảm thấy điều này thật buồn cười, trên mặt anh cũng lộ ra ý cười không thể che giấu.

"Hà hà..."

Anh cười ra tiếng và tiếp tục lao về phía trước.

Con quái vật với cái miệng to trên bụng của nó lúc này như là có hơi sợ anh, nó đang vặn vẹo về phía sau.

Trên khuôn mặt của tất cả những đầu người trên chiếc vòng quấn quanh cơ thể nó đều lộ ra vẻ kinh hãi.

Trước vẻ mặt kinh hãi của chúng, Lục Tân từng bước đuổi đến, hạ gục chúng bằng một cú đấm dã man.

"Bụp.."

Con quái vật đột nhiên như biến thành một chất lỏng, nó bỗng chốc nằm gục xuống đất, rồi nhanh chóng biến mất.

"Hửm?"

Lục Tân không can tâm, anh đuổi thẳng đến bên cửa sổ rồi nhảy luôn xuống.

Khi đang ở trên không trung, anh cúi đầu nhìn xuống thì thấy trong tiểu khu dưới tầng, con quái vật như hổ leo núi đang đuổi theo Tửu Quỷ, nó cũng đang lập tức nằm liệt trên mặt đất, giống như một vũng nước, sau đó nhanh chóng biến mất, vầng trăng đỏ trên không tỏa ra một loại ánh sáng yêu dị, xung quanh trở nên sạch sẽ thoáng đãng.

"Rầm!"

Lục Tân nặng nề ngã xuống cầu thang, giẫm gạch xi măng trên mặt đất thành hai vết hình mạng nhện.

Sau đó anh ngẩng phắt lên, nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện ra gì cả.

"Ôi trời trời..."

Tửu Quỷ lại chạy trở lại từ phía trước, nện bước nhẹ nhàng mạnh mẽ, giống như một nữ sinh chạy bộ trong đêm.

Cô kinh ngạc nhìn Lục Tân: "Chàng trai, chân của anh không sao chứ?"

Lục Tân ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái.

Tửu Quỷ giật mình, bóng hình cũng lập tức biến mất.

Lúc này. Lục Tân mới nhận ra ngay cả Tửu Quỷ trước mặt cũng là giả, âm thanh ù tai xung quanh cũng hoàn toàn biến mất.

Đêm mát mẻ và yên tĩnh.

Cảm giác thoát khỏi mọi ảnh hưởng của bức xạ tinh thần, hoàn toàn trở về thế giới thực khiến người ta có một cảm giác chân thực kỳ lạ.

Giống như cảm giác trồi lên khỏi mặt nước.

Cũng bởi vì cảm giác này, cảm giác bực bội trong lòng Lục Tân đột nhiên biến mất như nước chảy trôi đi.

Anh hơi sửng sốt: "Vừa rồi mình đang làm gì vậy?"

"Tại sao mình lại cảm thấy tức giận vậy nhỉ?"

Hít một hơi thật sâu, anh quay đầu nhìn sang bên cạnh.

Trong bụi hoa có một góc váy nhỏ dính bẩn, ở sâu trên cành lá, lộ ra con mắt nhút nhát của em gái.

"Anh hai, anh bớt giận chưa?"

Nghe được giọng nói của em gái, Lục Tân có chút bối rối, vội vàng xua tay: "Không sao, không sao rồi..."

Cô em gái lúc này mới cẩn thận trèo ra khỏi bụi hoa, nhưng cũng không dám lại gần Lục Tân, cô nghiêng đầu nhìn Lục Tân như muốn xác nhận điều gì, sau đó mới thành thật nói: "Anh ơi, sau này em sẽ không ham chơi nữa đâu. Em sẽ luôn bảo vệ anh… ”

Thực ra vừa rồi đang vội làm việc, nhưng lại không tìm được em gái, Lục Tân quả thực có chút tức giận.

Nhưng vào lúc này, khi nghe thấy những lời cẩn thận dè dặt của em gái, trái tim anh không khỏi bỗng chốc mềm ra.

"Không sao đâu, sao có thể trách em được?"

Anh cố gắng mỉm cười và đưa tay về phía em gái.

Em gái do dự một lúc rồi mới bò đến bên anh, ngẩng người lên và nắm lấy lòng bàn tay của anh.

Cảm giác mát mẻ quen thuộc quay trở lại bên cạnh, Lục Tân thuận thế nhấc bổng em gái lên không trung rồi vươn tay ôm lấy cô.

Anh lấy một viên kẹo trong túi ra đưa cho em gái.

"Thật ra em cố tình không ra giúp anh, đó là do mẹ dạy em đúng không?"

Em gái chớp mắt không trả lời.

Lục Tân không hỏi thêm câu nào nữa, thấp giọng thở dài, xoay người đi về phía nhà Tửu Quỷ.

Khi vào lại hành lang, Lục Tân thấy cảnh tượng hỗn loạn và đè nén vừa rồi đã biến mất.

Anh nhìn thấy tất cả mọi người trong hành lang này đều từ từ giống như mộng du trở về phòng của mình, dáng vẻ trông có chút mệt mỏi, có chút choáng váng. Và trong sự hỗn loạn vừa rồi, những gì họ làm thực ra cũng là giả.

Bà Vương kia xách giỏ đi xuống giao cá cho hàng xóm, thật ra chẳng có gì trong giỏ cả.

Đôi vợ chồng cãi nhau, thực ra là một người thì đang tranh cãi với chiếc bóng của mình trong cửa sổ, còn một người thì đang cãi nhau với giá treo quần áo.

Học sinh đổ xăng châm lửa thực ra là đổ nước.

Người phụ nữ chủ gia đình đổ chất lỏng màu xanh lá cây vào nồi thực ra không có chiếc nồi nào trước mặt.

Người muốn đẩy cụ già xuống tầng cũng chỉ đang liên tục đẩy bức tường ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận