Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1157: Quân đoàn Đơn Binh (2)

"Ào ào ào gào..."

Nó vừa hung tợn cắn tất cả mọi người, vừa phát ra tiếng kêu hung tàn lại sung sướng.

Trong nháy mắt, đám nhân viên vũ trang cảm nhận được một loại cảm xúc dị thường.

Họ vừa sợ vừa ngạc nhiên, toàn bộ thể xác và tinh thần chỉ biết nhìn chằm chằm vào chiếc xe vũ trang chạy trên đường lớn kia, không nhìn thấy con ác khuyển không da này vọt tới, cũng không nghe được tiếng nó gầm gừ, thậm chí bị cắn cũng hoàn toàn không cảm thấy đau đớn...

Chỉ khi bị cắn, họ mới sinh ra vô số cảm xúc quái dị mà hỗn loạn.

Người chỉ huy kia thấy xe trực tiếp vọt tới, cảm thấy bị coi thường, phẫn nộ hét to:

"Dám trực tiếp lao qua? Đây là coi thường chúng ta!"

“Không được trốn, lao lên cho tôi!"

"Chuyện gì vậy?"

Ở xung quanh, nhân viên vũ trang vốn rất nghe theo mệnh lệnh của chỉ huy nổ súng về phía chiếc xe kia, lại lập tức cảm nhận được sự chán ghét không thể tả đối với mệnh lệnh của vị chỉ huy này. Trong nháy mắt, tâm lý của họ đều mất cân bằng, cảm thấy bị bắt nạt:

"Tên khốn kiếp kia, bình thường ngủ với vợ, bây giờ lại ra lệnh cho chúng tôi lấy mạng chặn xe?”

Không nói hai lời, họ lập tức chĩa súng chỉ về phía chỉ huy: "Con mẹ nó, sao anh không tự đi lên?"

Ở phía khác, ai đó đột nhiên vứt khẩu súng trong tay, bịt tai và hét lên: "Tại sao anh có thể bắn? Anh thật tàn nhẫn."

Có người thì vung tay đấm một phát vào người bên cạnh: "Lúc ăn trưa cướp thịt kho tàu của tôi, anh nghĩ tôi đã quên sao?"

Có người bên cạnh khóc lóc nói với bọn họ: "Mọi người không cần đánh nữa, tôi yêu mọi người lâu như vậy mà không ai phát hiện ra sao?"

Trận hỗn loạn đột nhiên xuất hiện giống như thùng thuốc nổ bị châm ngòi.

Từng làn súng mất đi khí thế, bắn ra hàng nghìn viên đạn nhưng đều đi sai hướng.

Những quả tên lửa giương cao nhắm vào con quái vật bằng thép cũng rơi xuống đất.

Mỗi người đàn ông đều cảm thấy bản thân yếu đuối, hoặc kích động, hoặc tức giận, rất đa dạng.

Người trong nhà đánh nhau, không ai có tâm trạng để ý đến chiếc xe đang lao qua.

Mà con ác khuyển không da cũng nhân cơ hội náo loạn xông tới, giật dây chắn trên mặt đất, dọn sạch những chướng ngại chặn đường.

Ngay sau đó, con quái vật bằng thép nặng nề đâm vào hầm trú ẩn chất đống trong bao cát khiến cát văng khắp nơi, bay tán loạn.

Trong tiếng thét chói tai cùng tiếng gầm lớn xung quanh, trực tiếp lao qua, để lại một mảnh hỗn loạn...

"Gâu Gâu..."

Con ác khuyển không da lao vào trong xe, ngồi xổm trên ghế phụ, hưng phấn liếm liếm cánh tay Lục Tân.

Sau đó uy nghiêm kêu to về phía trước mấy loại ký sinh trùng.

"Làm rất tốt..."

Lục Tân vừa nắm chắc tay lái, vừa nhìn mấy loại ký sinh trùng nói: "Học được chưa?"

Mấy vật ký sinh trùng đều trầm mặc, bầu không khí trong xe vừa kích động vừa quái dị.

Ở bên ngoài, theo con quái vật bằng thép vẫn gào thét tiến về phía trước, làm chủ cả con đường rộng lớn mênh mông.

Chuyện hỗn loạn và quái dị chắc chắn đã truyền đến tai người khác. Vì thế mới có nhiều đoàn xe xuất phát từ các nơi chạy lên đường hàng hóa xông lên phía trước chặn được một nửa, điên cuồng xông về phía anh.

Xa xa trên không trung còn có hai chiếc trực thăng đang vù vù bay tới gần.

"Xe phía dưới, lập tức dừng lại tiếp nhận kiểm tra..."

Trên trực thăng, có giọng nói hướng về phía con quái vật bằng thép nhưng cũng chỉ là những âm thanh đứt quãng.

"Cộc cộc cộc..."

Thấy xe không có phản ứng gì, bọn họ cũng không khách khí mà bắn hai hàng đạn.

Xung quanh con quái vật bằng thép bốc lên từng mảnh đất.

Bụi bay khắp nơi, có đạn bắn vào thân xe cũng chỉ để lại vài cái hố sâu.

Có thể thấy được uy lực cực lớn của viên đạn trên những trực thăng này. Nếu như cứ để họ tùy ý bắn lên xe thì chỉ một thời gian sau, con quái vật bằng thép này có khả năng bị đạn xé thành nhiều mảnh nhỏ.

Nhưng Lục Tân vẫn không hoảng sợ, vươn đầu nhìn trực thăng trên không trung, rồi nhìn đường hầm đen kịt phía trước.

Trong đầu nảy ra một ý tưởng, anh giảm tốc độ đột ngột, ngang bằng với xe phía sau, rồi cùng xông vào đường hầm.

Xung quanh đột nhiên tối sầm lại, anh nhìn kính chắn gió rồi nhìn ký sinh trùng. Dưới ánh mắt chăm chú của anh, khối rubik cấp mười hai bắt đầu run rẩy, từng khối đen trắng chuyển động theo quỹ tích khác nhau.

"Hả..."

Chiếc xe đi qua đường hầm chỉ dài vài chục mét trong nháy mắt.

Nhưng trực thăng trên không trung lại bỗng nhiên trở nên im lặng, xe xung quanh cũng trở nên hỗn loạn.

"Xe vượt cửa đâu?"

Bọn họ cùng hét lớn trong bộ đàm, trong giọng nói xen lẫn sự nghi hoặc và hoảng hốt, thậm chí còn có chút sợ hãi.

Chiếc xe mà bọn họ theo dõi đã biến mất, xung quanh đều là xe giống của bọn họ.

Xe không theo dõi hay bị theo dõi thì đều chỉnh tề chạy về phía trước, thoạt nhìn như đi du lịch theo đoàn vậy.

Mà ở trong buồng lái, Lục Tân nhìn khối rubik cấp mười hai, hài lòng gật đầu.

Khối rubik cấp mười hai thì khẽ run rẩy, có thể cảm nhận được nó đang vừa sợ vừa mừng.

Những khối đen trắng dày đặc, cẩn thận, táo bạo, và nhẹ nhàng sắp xếp, tạo thành một khuôn mặt tươi cười.

Đối diện với Lục Tân, mang theo chút nịnh nọt và một chút lấy lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận