Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 954: Người ô nhiễm sớm nhất (1)

Không khí lập tức trở nên đọng lại, có cảm giác rùng mình như lưỡi dao lướt qua da.

Ánh đèn sáng như tuyết, màu máu đỏ tươi lóa mắt, miệng vết thương mở rộng để lộ những búi cơ ra ngoài, khuôn mặt trắng bệch vô cảm mải miết ăn máu thịt của bản thân, cùng với cái miệng đỏ au, con ngươi đã trợn to, đôi mắt mơ màng kết hợp với nhau tạo thành hình ảnh cực đáng sợ.

“Ọe...”

Cổ họng Tóc Bạc là người đầu tiên phát ra tiếng nôn, lảo đảo lùi về phía sau một bước, vẻ mặt trắng bệch giống như thấy quỷ.

Phản ứng của Bích Hổ cực nhanh, xoay người che đôi mắt Hồng Xà, nhưng lại chạm vào bàn tay già nua thô ráp, thì ra là Đàn Gia đã nhanh tay che đôi mắt Hồng Xà trước gã. Phản ứng của một người có tuổi như ông ta còn nhanh hơn người hệ người nhện như Bích Hổ, có thể thấy rõ tình cảm cha con mà ông ta dành cho Hồng Xà. Cùng lúc đó, Lục Tân cũng hơi dịch bước chân về trước, che khuất tầm mắt Hàn Băng.

“Ọe.”

Cổ họng anh hơi trượt lên trượt xuống, chỉ là âm thanh rất nhỏ.

“Anh đơn binh, tôi không sao.”

Hàn Băng điều chỉnh lại tâm trạng một chút, sau đó từ phía sau lưng Lục Tân vang lên một giọng nói.

Lục Tân quay đầu, thấy tuy sắc mặt Hàn Băng trắng bệch lạ thường, nhưng cô ấy dùng sức mím chặt môi, như đang cố ép bản thân phải bình tĩnh lại, trên mặt có hai cảm xúc sợ hãi nhưng vẫn muốn xem cho rõ đan xen nhau, cô ấy nhìn chằm chằm vào Tôn Hắc Tử, cẩn thận đánh giá.

“Có lẽ là chúng ta đã tìm được người bị ô nhiễm sớm nhất…”

Cô ấy khẽ nói, trong giọng nói còn có hơi run rẩy.

Lục Tân cũng quay đầu nhìn về phía Tôn Hắc Tử lần nữa, có vẻ như hình ảnh này không có sức uy hiếp quá lớn với anh.

Nhưng đúng là cũng khiến anh cảm thấy không thoải mái cho lắm.

Trên người Tôn Hắc Tử không có dấu hiệu xuất hiện biến dị hoặc là sức mạnh tinh thần méo mó, cũng không có khả năng xuất hiện quái vật tinh thần.

Cho nên, anh ta không phải bị sức mạnh nào đó ép buộc phải làm vậy, nguyên nhân anh ta biến thành thế này chỉ đơn giản vì trạng thái tinh thần của anh ta xảy ra vấn đề, rồi dần trở nên chết lặng, máy móc cắt thịt trên người mình ăn…

Đây là biểu hiện của một người mất ngủ quá nhiều đến mức trở nên điên khùng sao?

Nhìn những miệng vết thương máu chảy đầm đìa trên mặt anh ta, người khác còn cảm nhận được nỗi đau đó, nhưng anh ta lại không.

Căn nhà chìm trong bóng tối, bây giờ đã trở nên sáng lóa cả mắt.

Căn phòng trống rỗng đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy, trong đó còn có cả rất nhiều tên bạn chó của anh ta, thậm chí còn cả đại ca anh ta.

Nhưng anh ta lại chẳng có chút phản ứng nào, giống như đã hoàn toàn mất đi phản ứng với thế giới bên ngoài.

“Tôi cần thu thập một chút mẫu thí nghiệm, anh đơn binh nhìn kỹ tôi.”

Hàn Băng khẽ nói một câu, sau đó lấy một cái khẩu trang, một bao đầu đeo lên mặt, lên tóc, sau đó cô ấy nhìn thoáng qua đồng hồ đo lường tinh xảo trên cổ tay, cuối cùng lấy ra một cái găng tay cao su, kéo “tạch” một cái rồi mang vào tay.

“Nhìn?”

Lục Tân không kịp phản ứng lại, Hàn Băng đang muốn anh nhìn cô ấy mà học theo sao?

Dù theo khẩu trang nhưng cũng có thể nhìn ra khuôn mặt Hàn Băng hơi đỏ ứng, khẽ nói: “Tôi sợ anh ta cắn tôi…”

Lúc này Lục Tân mới hiểu, nói với Hàn Băng: “Cô cứ làm việc đi, tôi sẽ nhìn kỹ.”

Lúc này Hàn Băng mới yên tâm, bước nhẹ đến bên cạnh Tôn Hắc Tử, cẩn thận kiểm tra dấu hiệu sống của anh ta, và lấy cả mẫu máu.

“Chuyện này... Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

Khi Hàn Băng bắt đầu thu thập mẫu thử, thì đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng thở hổn hển gấp rút.

Dường như lúc này Đàn Gia cùng với đám người Tóc Bạc mới kịp lấy lại phản ứng, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở run rẩy:

“Chuyện này... này, mới mấy này không gặp Tôn Hắc Tử, cậu… cậu ta điên rồi sao?”

“Trời ạ, trước… trước kia cậu ta là người thấy đâm chém đều sẽ trốn vào góc nôn ọe…”

“Đến chém người khác cũng sợ đau, thế mà lại dám ra tay tàn nhẫn với bản thân như thế?”

“Ôi...”

Trước sự hoảng sợ của Tóc Bạc và Đàn Gia, Lục Tân đang chăm chú nhìn Hàn Băng, đương nhiên sẽ không rảnh trả lời.

Dù sao Hồng Xà cũng là người mới trong tổ, vì lo lắng bất cẩn sẽ tiết lộ bí mật, cho nên cố hết sức không trả lời, còn Bích Hổ lại xoay người, thở ngắn than dài liếc nhìn đám người Đàn Gia, nói nhỏ: “Đây đều vì chuyện làm ăn của các người hại đó…”

“Thật… Thật sao?”

Không biết Đàn Gia và Tóc Bạc có tin hay không, nhưng sắc mặt bọn họ dần trở nên khác thường.

Sau đó Hàn Băng cũng nhanh chóng làm xong những kiểm tra đo lường và thu thập mẫu thí nghiệm liên quan, trong lúc đó không có xảy ra chuyện gì bất ngờ.

Tôn Hắc Tử vẫn luôn yên lặng ăn bản thân, không có ý định cắn cô ấy một cái.

Lúc này Tóc Bạc kêu lên thật to, để cho đám đàn em của mình nhanh chóng đi lên lấy một miếng vải nhựa sạch sẽ bọc Tôn Hắc Tử lại, đưa đến bệnh viện điều trị, nhưng trong lòng đám người Lục Tân hoặc là Hàn Băng đều hiểu rõ, cho dù bây giờ có đưa tới bệnh viện cũng chẳng cứu kịp.

Thật ra sức sống của Tôn Hắc Tử đã hoàn toàn tan biến rồi.

Nếu nói tinh thần của con người là một mô hình ổn định, thì tinh thần của người có năng lực sẽ là một mô hình có sức mạnh, lại còn đạt đến mức độ cân bằng giống như một tác phẩm nghệ thuật. Nếu vậy, sức mạnh tinh thần của người chết sẽ trống rỗng, còn mô hình của Tôn Hắc Tử đã hoàn toàn bị vỡ nát rơi đầy đất. Sức mạnh tinh thần hoàn toàn vỡ nát như thế này, cho dù là thần tiên cũng không cách nào cứu được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận