Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1317: Loại sức mạnh tinh thần chiếm đoạt (1)

“Cậu ta…”

Nhìn mấy chữ cực kỳ đơn giả nằm trên bản báo cáo kia, Bộ trưởng Thẩm nhịn không được mở miệng.

Có thể từ bên trong khẩu khí lẫn giọng điệu của ông ta mà nghe ra vài phần kích động không kiềm chế được, và sự khó tin đến tột độ.

Thế nhưng giáo sư Bạch, lại nhẹ nhàng nâng tay, ngăn cản lời nói của ông ta.

“Tôi cũng hiểu rằng bản báo cáo này quá ly kỳ, nhưng trước khi đưa ra bất cứ nghi ngờ gì, có lẽ chúng ta hẳn là nên nhìn cho thật tỉ mỉ thứ này trước đã.”

Vừa nói những lời này, ông ta vừa phất tay với Trần Tinh một cái.

Trần Tinh hiểu rõ, cầm lấy túi văn kiện, nhẹ nhàng lục ở bên trong một chút, lục ra mấy túi nhỏ trong đó..

Đây đều là những tư liệu được đính kèm ở mặt cuối cùng của bản báo cáo, dùng để thuyết minh hoặc là làm bằng chứng cho một số mục trong báo cáo.

Cô ấy chọn lựa ở bên trong một lát, sau đó lấy ra một trong số những cuộn băng ở đó.

Đi tới vị trí đặt máy chiếu, từ từ thả cuộn băng đó vào trong máy, sau đó ấn mấy cái nút, cuộn băng nhanh chóng vào trạng thái chiếu hình ảnh.

Giáo sư Bạch, bộ trưởng Thẩm, ngài Tô, cũng kiềm chế nội tâm kích động, quay đầu nhìn lại.

Ở trên màn hình máy chiếu, xuất hiện một phòng thí nghiệm được bao kín chặt chẽ.

Cách bố trí của phòng thí nghiệm này cực kỳ đơn giản, ngoại trừ mấy cái cameras ra, cũng chỉ có một cái giá được đặt ở chính giữa phòng, cùng với một quả táo được đặt ở trên.

Tất cả những cameras có ở đó đều hướng thẳng vào quả táo ấy.

Hình ảnh vẫn không nhúc nhích, chỉ có những con số nằm ở góc màn hình không ngừng nhảy lên, thể hiện rằng đây không phải là hình ảnh tĩnh.

Không biết đã trôi qua bao lâu, thời điểm ngài Tô cũng đã cảm thấy do dự mà nghĩ xem có nên bảo Trần Tinh tời đoạn phim nhanh một chút, hình ảnh bỗng nhiên trở nên lập lòe.

Như là bị những luồng điện từ cực đại ảnh hưởng, hình ảnh không ngừng nhảy lên, chợt biến thành vô số những đường cong vặn vẹo uốn lượn lại với nhau.

Hai giây sau, sự náo loạn đã đạt tới cực điểm, sau đó hình ảnh bỗng nhiên trở nên bình thường.

Hình ảnh thì vẫn là hình ảnh trước đó, thế nhưng thứ mà bọn họ nhìn thấy, ở cái vị trí đối diện với không biết bao nhiêu máy quay kia, quả táo ở đó đã không còn nữa…

“Đây là có chuyện gì?”

Ngài Tô và bộ trưởng Thẩm đều cảm thấy nao nao, nhanh chóng dựng thẳng lưng dậy.

Trên khuôn mặt của bọn họ đều là nét hoang mang và không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Lui đoạn phim về phía trước một chút.”

Giáo sư Bạch nhìn về phía Trần Tinh, khi hình ảnh đã được tời về phía sau một đoạn, ông ta lại nói: “Dừng lại……”

Lúc này hình ảnh đang dừng lại ở thời điểm những đường cong uốn éo rối loạn nhất, hoàn toàn lộn xộn, dường như không thể thấy rõ được bất cứ thứ gì.

Thế nhưng giáo sư Bạch lại nhìn chằm chằm vào màn hình, nhìn thật lâu, sau đó chậm rãi đứng dậy, chỉ tay vào một chỗ ở trên màn hình chiếu.

Nhẹ giọng nói: “Đây là cái gì?”

Ngài Tô cùng bộ trưởng Thẩm, đều theo đó mà nghiêng nghiêng cái đầu, cẩn thận đi phân biệt thử một chút.

Qua một hồi lâu sau, ngài Tô mới do dự mà nói: “Một bàn… Tay?”

Một lát sau bộ trưởng Thẩm cũng chỉ có thể gật đầu, tỏ vẻ tán thành.

Tuy rằng hình ảnh đã bị vặn vẹo tới mức cực điểm, nhưng nếu cẩn thận quan sát, cũng tăng thêm liên tưởng, vẫn có thể phát hiện, ở bên trong những đường cong hỗn loạn đến tột cùng này, ẩn ẩn phác họa ra hình dạng của một bàn tay, quái dị mà xuất hiện, chộp lấy quả táo được đặt trên giá kia.

Đây giống như một bức tranh trừu tượng vậy, yêu cầu phải phát huy trí tưởng tượng, mới có thể phát hiện được ra điều này.

“Đúng vậy.”

Giáo sư Bạch nhẹ nhàng gật đầu một cái, nói: “Đây là một bàn tay tái nhợt bị hình ảnh hỗn loạn che giấu.”

Nói dứt lời, ông ta cầm lấy túi văn kiện, mở ra rồi dừng lại ở trang thứ hai, ông ta nói:

“Lần thực nghiệm này, là vì kiểm tra đo lường một loại năng lực mà mới gần đây thôi đồng chí Đơn Binh đã đạt được.”

“Trước kia, tòa nhà mà cậu ta vốn vẫn ở đột nhiên biến mất, sau đó thì lại xuất hiện, điều này đã mang đến sự bối rối không nhẹ cho chúng ta.”

“Thực nghiệm lấy đồ vật cách chân không lần này, ở một mức độ nào đó, cũng đã giải thích cho hiện tượng tòa nhà cũ bị biến mất một cách thần bí kia.”

“Khi tiến hành lần thí nghiệm này, đồng chí Đơn Binh đang ở trên mặt biển với khoảng cách so với chúng ta là 300 ki-lô-mét.”

“Mà nơi cameras quay chụp lại, chính là ở một căn cứ thực nghiệm ngầm ở thành phố Vệ tinh số 4 của Thanh Cảng.”

“Trong phòng đã bị bao kín, vách tường là pha lê được cường hóa một cách tinh vi, sau đó lại dùng thêm tám cameras đủ các góc độ soi vào duy nhất quả táo kia.”

“Mặt khác, tất cả nhân viên thực nghiệm, đều được giám sát, đứng ở bên ngoài bức tường pha lê dùng mắt thường quan sát.”

“Cũng tức là, quả táo mà chúng ta có thể đảm bảo rằng không có một ai tiếp cận được này, ở dưới tình huống thậm chí là người có năng lực phổ thông, cũng căn bản không có cách nào xuyên qua bức tường pha lê mà chạm đến được, đã bị đồng chí Đơn Binh ở cách 300 ki-lô-mét ngoài kia, thông qua năng lực của bản thân mà mang đi mất.”

“Hình ảnh trở nên vặn vẹo hỗn loạn, chính là bởi vì sức mạnh tinh thần trong khoảnh khắc kia, lớn đến mức đã gây ảnh hưởng đến việc quay chụp của máy quay phim.”

“Mặt khác, theo lời của những nhân viên nghiên cứu quan sát trực tiếp ở hiện trường nói, vào khoảnh khắc quả táo biến mất, bọn họ đồng loạt cảm nhận được cơn đau đầu mãnh liệt và ảo giác, dường như cách một bức tường pha lê, bọn họ đã chịu phải chịu ảnh hưởng từ phóng xạ tinh thần rất kịch liệt, thế nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy một bàn tay tái nhợt, ở bên trên dường như còn có một cái đinh gắn liền, giống như là xuyên qua tầng tầng vô hình những lớp pha lê vậy, với vào bên trong phòng thí nghiệm.”

“Đúng là bàn tay này đã cầm đi quả táo ấy.”

“Mà chuyện này, cũng phù hợp với cảnh tượng nhóm nhân viên đứng ở vị trí quan sát chứng kiến.”

Ngài Tô cùng bộ trưởng Thẩm, còn có Trần Tinh, đều có chút kinh ngạc lẫn nghi ngờ khi nghe Giáo sư Bạch nói, biểu tình khó có thể tin.

Đây đến tột cùng là ảo giác, hay thực sự là có một bàn tay như vậy?

Thi triển năng lực, thông thường sẽ mang một loại đại lượng ảo ảnh giống như ảo giác, đây là thường thức.

Giáo sư Bạch đứng một bên vừa giải thích, lại ý bảo Trần Tinh tiếp tục, tời đoạn băng ghi hình đến tám giây sau, hình ảnh lần thứ hai trở nên hỗn loạn.

Quả táo vừa biến mất lại xuất hiện ở trên giá một lần nữa, chỉ là đã bị người ta cắn một ngụm.

“Là đồng chí Đơn Binh cắn.”

Giáo sư Bạch nói: “Xong việc kiểm tra đo lường, đội ngũ nhân viên đã đối chiếu DNA ở quả táo này với DNA của cậu ta rồi, điều này đã chứng thực tính chân thật của thực nghiệm.”

Ngài Tô cùng bộ trưởng Thẩm nghe thì hiểu đấy, nhưng trên mặt lại không có một chút thần thái thả lỏng nào.

Ngược lại toàn bộ những thớ cơ trên khuôn mặt đều bạnh ra, biểu tình kinh ngạc tới mức cực điểm: “Lấy được đồ vật cách không gian? Vẫn là ảnh hưởng hiện thực?”

Cho dù là loại nào trong hai loại trên, bọn họ đều cảm thấy hoảng sợ tới mức có chút khó có thể tiếp thu.

“Chính xác mà nói, hẳn là chiếm đoạt…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận