Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 622: Kế hoạch thu hồi vật thí nghiệm (2)

"Như vậy, chuyện bọn họ âm thầm giúp đỡ Bàn Đen làm ra chuyện như vậy, bỏ qua như vậy sao?”

Lời nói của ông già làm bàn mạt chược yên lặng một lúc. Sau đó nữ nghiên cứu viên lãnh diễm kia mới trợn mắt.

"Dĩ nhiên sẽ không."

Ông già mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn vừa dịu dàng vuốt ve quân bài trong bàn tay mình, vừa cười nói:

"Vẫn là câu nói kia, người thích hợp làm công việc thích hợp, chúng ta vẫn luôn nghiên cứu, những việc thuộc phương diện hành chính chúng ta không nên quản.”

"Đã có người làm ra chuyện này là đã trái với quy tắc, như vậy, tự nhiên sẽ có những ban ngành khác trừng trị những người này. Đến lúc đó, thành phố trung tâm vẫn là thành phố trung tâm, sẽ không vì thế mà xuất hiện sự việc gì ảnh hưởng đến sự hòa bình đáng quý hiện nay…”

"Người mới lên đài gặp được kết cục của những người này thì sau này làm việc chắc chắn sẽ càng cẩn thận hơn.”

Ông ta vừa nói vừa hài lòng nhìn bài của mình, sau đó mặt mày hớn hở đánh một tấm bài ra.

"Chín ống."

"Ăn!"

"Cạch!"

Hai nhà hưởng ứng, chạm vào bài mà nhà kia đã cướp đi.

Vẻ mặt của ông già mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn lập tức hơi xấu hổ, duỗi dài cổ ra nhìn.

Nữ nghiên cứu viên lãnh diễm hơi hơi ngửa ra sau, áo khoác trắng tản ra hai bên, cực kỳ rung động lòng người.

Cô ta lạnh nhạt nhìn ông già, nói: “Ông vẫn luôn không cho phép Viện Nghiên cứu chạm vào quyền lực nhưng những người khác không hề nghĩ như vậy. Bọn họ sẽ chỉ cảm thấy Viện Nghiên cứu cao cao tại thượng, giống như một Thái Thượng Hoàng. Chuyện như vậy không phải là việc đầu tiên, cũng không phải là việc cuối cùng. Chắc chắn sẽ có một số chuyện càng nguy hiểm hơn, thậm chí ngay cả chúng ta cũng không thể dễ dàng xử lý xuất hiện. Cho nên, ông định làm gì?”

Ông già mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn nhìn bài của mình, im lặng một lúc lâu, giống là rất khó xử.

"Vậy thì để bọn họ biết việc Viện Nghiên cứu thực sự muốn làm là gì sao?"

Ông ta thầm thì nói xong thì giống như đưa ra quyết định cuối cùng, hung hăng đánh ra một tấm bài: "Tám ống!"

"Bộp!"

Bài phía bắc đổ, một hàng "Tám ống" .

Ông già mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn trợn cả mắt lên, lập tức đạp đổ bài của mình, thì thào chỉ: "Tôi chỉ nguyên một màu. . ."

"Ông… cái rắm ăn?"

Nữ nghiên cứu viên cười lạnh một tiếng, nói: "Cả ngày làm mấy trò hoa hòe lòe loẹt làm gì. . ."

Biểu cảm của ông già mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn thay đổi như lật bánh tráng, nhìn chằm chằm vào đám bài đó, chợt tức giận đứng lên.

Một tay tóm lấy điện thoại ở bên cạnh và nhấn gọi một phím tắt.

Sau vài giây đồng hồ, ông ta trực tiếp rống to vào trong đó: “Bây giờ lập tức thực hiện kế hoạch thu hồi vật thí nghiệm số chín đã chạy trốn khỏi phòng thí nghiệm!”.

"Kết thúc?"

Trước chòi canh ở phía đông Thủy Ngưu thành, cụ già tóc hoa râm đang nhìn Thủy Ngưu thành đột nhiên im lặng lại, vừa nhìn về phía dụng cụ đo lường phóng xạ đặt ở xung quanh doanh trại. Dù sao dụng cụ đo lường của bọn họ cũng không tinh tế bằng của Viện Nghiên cứu cho nên trên dụng cụ đo lường của Viện Nghiên cứu có những con số đang chạy nhưng trên dụng cụ đo lường của bọn họ lúc này, mọi con số đã hoàn toàn về không.

Ông ta đứng dậy, nhìn chằm chằm vào mấy số không kia, trên mặt lộ ra biểu cảm khó tin:

"Thật sự cứ như vậy, đột nhiên kết thúc sao?"

"Hô. . ."

Không biết qua bao lâu, mọi người xung quanh mới phản ứng lại, đồng thời khâm phục nhìn về phía ông ta.

"Quả nhiên. . . quả nhiên quyết định của chỉ huy là chính xác!"

“Thật không ngờ, không ngờ là người có năng lực trong thành phố lại thực sự có thể giải quyết vấn đề này. . ."

"Quá tốt rồi, theo quan sát cho thấy, mười vạn dân cư ở ngoại thành chịu tổn thương không lớn. Quái vật máu thịt mà Bàn Đen chế tạo đã hoàn toàn bị tiêu diệt, ô nhiễm không hề lan tràn, chỉ là thiệt hại một số kiến trúc trong thành phố bỏ hoang… Nhiệm vụ thanh lý hoàn thành xuất sắc!”

“Rốt cuộc là thanh lý như thế nào còn cần điều tra cẩn thận…”

Trong những tiếng thở phào nhẹ nhõm và tiếng hò reo ca ngợi, cụ già tóc hoa râm lại run rẩy đôi môi run rẩy, sắc mặt tái nhợt.

"Không đúng. Thí nghiệm rõ ràng đã thành công tại sao lại đột nhiên biến mất không thấy nữa?”

"Nếu như thí nghiệm mà chúng ta mong đợi lâu như vậy, cuối cùng lại có kết quả như thế để kết thúc công việc…”

"Như vậy, sự chuẩn bị nhiều năm như vậy của chúng ta, còn có những hành động và sắp xếp to gan kia, bây giờ… nên tính như thế nào?”

Lúc này, những lời ca ngợi của nhân viên công tác xung quanh đối với sự nắm bắt tình thế chính xác, thái độ vững vàng thấy núi sụp đổ trước mặt cũng không nao núng của ông ta, dường như lại trở thành sự chế giễu lớn nhất. Ông ta lặng lẽ nhìn Thủy Ngưu thành đã hoàn toàn yên tĩnh, rất lâu, đều không thốt được nên câu.

"Ô. . ."

Cũng đúng lúc này, từ phía xa có một chiếc xe jeep màu đen lẻ loi đang đi đến.

Ánh sáng của đèn xe soi thẳng lên mặt của cụ già tóc hoa râm, tựa như một tầm mắt uy nghiêm.

"Cho nên. . ."

Chẳng biết lúc nào, trong phòng họp tối tăm đã ngạc nhiên đến mức gần như chết lặng.

Người ban đầu đã dã tâm bừng bừng, đặt cược ván bài lớn nhất sắp thấy được kết quả khi mở bài.

Sau đó, bọn họ giống như bị một gậy đánh dập đầu.

Sự vui sướng sắp gặt hái được thắng lợi đột ngột quay ngược lại, thậm chí ở giữa không có một quá trình nào.

“Cho nên, chúng ta vừa mới…”

Có người đột nhiên cười tự giễu, nói: "Phát động một cuộc chính biến nực cười nhất từ trước tới nay sao?”

Những người khác không trả lời, đó là một loại khó xử làm người ta không muốn chấp nhận.

"Có thể là. . ."

Có người chợt vỗ bàn đứng dậy, to tiếng quát tháo: "Không thể nào! Sao Viện nghiên cứu lại làm được?"

"Rõ ràng, viện nghiên cứu không hề có bất kỳ phản ứng nào với việc này, thậm chí còn không truyền đạt một tin tức nào ra bên ngoài…”

Giọng nói của ông ta hơi run rung, không thể tin tưởng được hoặc là không cam lòng?

"Có lẽ, đây mới là chỗ đáng sợ nhất của Viện nghiên cứu …”

Có người cười khổ: "Hoặc là, bọn họ đã phản ứng lại, thậm chí không phải người chúng ta cài vào trong đó có thể phát hiện ra được. Hoặc nói cách khác, bọn họ đã sớm nhìn ra trò hề mà chúng ta tỉ mỉ chuẩn bị, giống như là … một trò đùa trẻ con?”

Trong sự im lặng ngột ngạt, đột nhiên có người cười nói: "Vậy… bây giờ phải làm thế nào?”

Tất cả mọi người không ai lên tiếng, đột nhiên, tầm mắt hướng về một người trong số bọn họ.

Đó là người duy nhất trong bàn hội nghị để lộ mặt.

Đôi mắt của người này đột nhiên trừng to, miệng há hốc nhưng lại không thể hít thở được.

Anh ta dường như muốn che mặt lại theo bản năng.

Nhưng cuối cùng, anh ta cũng không thật sự làm ra hành động ngây thơ mà xấu hổ đó.

"Keng keng keng. . ."

Cũng đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của một người chợt vang lên.

"Keng keng keng. . ."

"Keng keng keng. . ."

Ngay sau đó, chuông điện thoại của tất cả mọi người đều vang lên.

Có người dự cảm được không đúng, nuốt nước miếng một cái, sau đó bấm vào nút trả lời.

Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên: “Xin chào Bộ trưởng Từ, Bộ trưởng Trương, Lý Tiên sinh, Đại tá Triệu mọi người cũng có mặt à?”

"Nói cho bọn họ không cần nghe điện thoại, nội dung đều là giống nhau. Các người trái với nội dung cốt lõi trong hiệp nghị an toàn giữa Tổng Sở hành chính và Viện Nghiên cứu của thành phố trung tâm. Hiện tại Viện Nghiên cứu hi vọng các người lập tức chạy tới Tổng Sở hành chính của thành chính số một để làm rõ tình huống cụ thể…”

"Hẹn gặp lại sau nửa giờ. Tuyệt đối đừng đến muộn nhé. . ."

"Bụp, bụp. . ."

Trong phòng họp yên tĩnh chỉ còn lại tiếng cúp máy điện thoại ùng ục. Tất cả mọi người giống như quả bóng xì hơi ỉu xìu ngồi ở vị trí của mình.

Thật lâu không nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận