Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1348: Con số đếm ngược trong đôi mắt (2)

Tiết học thể dục ước chừng kéo dài đến bốn mươi phút, cuối cùng Lục Tân mới từ từ đi qua cánh cổng trường tiểu học trong tiếng chuông tan học vang vọng.

Cô giáo Tiểu Lộc đã để cho mọi người tản ra, tự mình đến trước vòi nước rửa mặt, lúc cô ấy quay đầu nhìn về phía Lục Tân, có thể thấy rõ khuôn mặt đang lấm tấm những giọt nước máy kia, trên trán còn dính mấy sợi tóc ướt tán loạn, cô ấy không trang điểm, thế nhưng làn da vẫn vô cùng trắng sáng bóng mịn.

Chẳng qua vào khoảnh khắc khi Lục Tân bước đến gần cô ấy, đã chú ý tới đôi mắt của cô.

Trong nháy mắt ấy, anh cảm thấy giống như là có vô số dòng điện bất ngờ không kịp để phòng mà luân phiên chạy qua cơ thể mình.

Bên trong đôi mắt của cô giáo Tiểu Lộc, có những tia máu rất đậm.

Những tia máu này không chỉ khiến cho thân thể của cô ấy trông vô cùng uể oải mệt mỏi mà còn mang tới dáng vẻ quỷ dị cho cô, bên trong mắt phải có hai con số màu đỏ như máu, đó là con số 36, bên trong mắt trái là bốn con số là 17 và 48, tất cả hợp lại sẽ là 36 17 48, vừa quái dị lại vô cùng đột ngột, con số 48 ở sau cùng đang chầm chậm nhúc nhích, không ngừng giảm đi.

Từ cái nhìn đầu tiên, cảm giác của Lục Tân chính là kinh ngạc.

Khi nhìn lại lần thứ hai, anh bỗng nhiên nghĩ tới dãy số này là cái gì.

Máy đếm ngược!

Bên trong đôi mắt của cô giáo Tiểu Lộc xuất hiện một dãy số màu máu hình thành máy đếm ngược, không ngừng di chuyển!

“Sao em lại đến đây vậy?”

Vào thời điểm Lục Tân đánh giá mình, cô giáo Tiểu Lộc cố gắng cười lên một chút, sau đó nói: “Bây giờ không phải đang trong giờ làm việc sao?”

Lục Tân hơi gật đầu một cái, không trả lời câu hỏi cô ấy đặt ra với mục đích xoa dịu tình hình kia.

Anh nhìn một cái thật sâu vào những tia máu trong đôi mắt của cô giáo Tiểu Lộc, sau đó thấp giọng nói: “Gần đây trên người chị có chuyện gì sao?”

“Chị?”

Cô giáo Tiểu Lộc dường như có chút bất ngờ, trầm tư một lúc, sau đó mới nói: “Ý của em… là gì?”

Chân mày của Lục Tân chau lại, thấp giọng nói tiếp: “Có khó chịu ở bất kỳ phương diện nào hay không, như là nghe thấy gì đó, nhìn thấy ảo ảnh hay là ác mộng gì đó vân vân…”

“A…”

Dáng vẻ nghiêm túc của Lục Tân cũng khiến cho cô giáo Tiểu Lộc hơi hơi khẩn trương.

Cô ấy cố gắng suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng vẩy chút nước còn lại trên tay đi, sau đó nhẹ nhàng nói: “Hình như là, không có đâu…”

“Không có?”

Câu trả lời này làm cho Lục Tân có hơi bất ngờ.

Anh cẩn thận quan sát cô giáo Tiểu Lộc, cho dù là tia máu trong đôi mắt cô, hay là sắc mặt tái nhợt kia cũng đã nói lên rằng trạng thái gần đây của cô ấy hẳn là cực kỳ không tốt, hơn nữa còn có máy đếm ngược đỏ như máu trong đôi mắt của cô ấy nữa, đây là cũng là một dấu hiệu quá rõ ràng…

Thế nhưng bản tân cô lại không phát hiện ra một điểm nào sao?

Lục Tân nhíu mày, anh trầm mặc nhìn vào trong đôi mắt của cô giáo Tiểu Lộc.

Cô giáo Tiểu Lộc hơi cúi đầu, không hề nhìn thằng vào mắt anh.

Lục Tân bỗng nhiên phản ứng lại, không phải cô ấy không phát hiện ra một điểm nào, mà nói cô ấy đang cố ý giấu giếm mà thôi.

“Chị có thể nói với em.”

Một lát sau, Lục Tân mới thấp giọng mà mở miệng, cố gắng đến cho giọng nói của bản thân nhẹ nhàng một chút, anh chầm chậm nâng tay, ấn lên bả vai của cô giáo Tiểu Lộc.

Anh thấp giọng khuyên nhủ: “Có chuyện gì em sẽ giải quyết cho chị mà.”

“Những chuyện như thế này em đã làm rất nhiều lần rồi, thực sự có kinh nghiệm đấy…”

Anh đã rất cố gắng để cho thái độ của bản thân ung dung một chút, tránh hù dọa đến cô giáo Tiểu Lộc.

Thế nhưng không ngờ được, thời điểm bàn tay của anh sắp đè lên bờ vai của cô ấy, cô giáo Tiểu Lộc vậy mà lại nhẹ nhàng chuyển động bánh xe, lùi về phía sau một chút.

“Chị…”

Cô ấy cúi thấp đầu, một lát sau mới nói: “Thật sự không có chuyện gì cả.”

“Chuyện này…”

Lục Tân lại rơi vào trầm tư một lần nữa, anh lại một lần nữa không biết bản thân nên nói gì làm gì bây giờ.

Cô giáo Tiểu Lộc lẳng lặng ngồi ở trên xe lăn, không hề nhìn về phía anh, nhưng cũng không cố ý tránh né quá mức.

Cứ như thế ngồi một cách yên lặng, hơi nhìn về một phía, gò má bởi vì vận động lúc nãy có hơi đỏ lên lúc nãy của cô cũng đã khôi phục về trạng thái vốn có như lúc thường, điều này càng làm lộ ra vẻ mặt tái nhợt, cùng với sự mệt mỏi uể oải mà ngay cả tuổi trẻ phấn chấn cũng không thể khỏa lấp trên gương mặt của cô ấy.

Ở trên người cô, Lục Tân cảm nhận được một loại bình tĩnh một cách quái dị, thập chí còn không hề có một tia gợn sóng sợ hãi nào.

Vậy thì, rốt cuộc tại sao cô ấy lại có dáng vẻ như thế này chứ?

Cô ấy rõ ràng đã phải chịu ô nhiễm tinh thần, tại sao lại không chịu nói với anh, nhờ anh giúp đỡ, thậm chí còn không phối hợp với anh?

Cô ấy biết tất cả những điều này, cũng chấp nhận tất cả hay sao?

“Lục Tân…”

Mà vào thời điểm Lục Tân đang trầm tư, một lát sau cô giáo Tiểu Lộc cũng miễn cưỡng nặn ra một nụ cường gượng gạo.

Cô ấy nhẹ nhàng đưa tay lên, do dự một chút, sau đó từ từ nắm lấy bàn tay của Lục Tân.

“Không cần phải lo lắng cho chị đâu… thật đấy.”

Cô ấy nhẹ giọng nói: “Cho dù thực sự một ngày nào đó có xảy ra chuyện gì, vậy cũng là chuyện nên xảy ra thôi.”

“Hừm…”

Cảm nhận được bàn tay mềm mại của cô ấy, trong lòng Lục Tân run lên một hồi, anh hắng giọng, cố gắng để cho bản thân thả lỏng ưu tư ra một chút.

“Em thực sự hy vọng chị không có chuyện gì cả.”

Anh cố gắng thốt ra câu này, vừa nói vừa dùng ánh mắt trông đợi nhìn vào gương mặt của cô giáo Tiểu Lộc.

Trên khuôn mặt của cô giáo Tiểu Lộc dần dần lộ ra nụ cười, chăm chú nhìn vào Lục Tân, nhẹ nhàng nói: “Chị cũng vậy.”

Lúc nói ra những lời này, ánh mắt của hai người chạm vào nhau, bọn họ đều cảm nhận được ánh mắt của nhau.

Lục Tân cảm thấy có chút mơ hồ.

Bởi vì anh nhìn thấy sự bình tĩnh và ung dung ở trong đôi mắt của cô giáo Tiểu Lộc, cùng với đó là sự chuyển động không ngừng nghỉ của máy đếm ngược.

Một cảm giác không có cách nào để hình dung chợt dâng lên trong lòng anh, có lẽ là cảm giác trống rỗng, thậm chí lần đầu tiên trong đời anh có xúc động muốn nói giận với cô giáo Tiểu Lộc, anh muốn cô ấy nhanh chóng nói ra hết những chuyện mà cô ấy đang gạt anh, nói ra xem tại sao lại không cần đến sự giúp đỡ của anh?

Thế nhưng cũng vào thời điểm mà trong lòng anh ngập tràn sóng xô, định mở miệng hỏi, giọng nói run run của cô giáo Tiểu Lộc cũng vang lên.

“Đừng trách chị…”

Trong giọng nói của cô ấy tràn ngập sự tiểu tụy, mà điều càng đáng sợ hơn nữa, là Lục Tân chợt nhìn thấy, những con số trên máy đếm ngược trong đôi mắt cô ấy lúc này bỗng nhiên giảm xuống một cách nhanh chóng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận