Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 408: Văn kiện số 003 (1)

Lúc từ Lục Tân đi từ trong xe bước ra sân ga, anh nhìn về khí hậu tối tăm mờ mịt ở thành phố vệ tinh 2, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Mặc dù thành phố vệ tinh 2 kém xa chủ thành sạch sẽ gọn gàng, lầu cao san sát, khắp nơi đều là khu nhà nho nhỏ chen chúc mà cũ nát cùng với cửa hàng có biển hiệu xiêu vẹo, con đường có cái hố nứt ra, phần lớn những người ở đây cũng ăn mặc cồng kềnh cũ rách, mặt ủ mày chau, lúc băng qua đường thì đều đi cùng nhau, đôi lúc lại còn tranh đường với ô tô, trực tiếp đứng giữa con đường lớn mà mắng chửi.

Nhưng dù sao mình cũng lớn lên tại thành phố vệ tinh 2, cho nên anh vẫn có một cảm giác thân thiết với nơi đây.

Trước đó, anh đã từ chối việc Trần Tinh thông báo với sở cảnh vệ ở thành phố vệ tinh 2 đến đón mình, bởi vì Lục Tân biết trong sự cố Hải Thượng Quốc tập kích lúc trước, mặc dù chủ thành bị ảnh hưởng chủ yếu, nhưng các thành phố vệ tinh lớn cũng xuất hiện các sự cố ô nhiễm lẻ tẻ tương tự.

Lúc này, nhân lực ở sở hành chính và sở cảnh vệ khắp nơi đều đang bận rộn xử lý những ảnh hưởng phía sau mà những chuyện này mang đến.

Bây giờ, mình không cần phải chiếm dụng những nguồn tài nguyên và nhân lực này.

Thậm chí, anh còn cảm thấy Trần Tinh trực thuộc cấp trên này đối với mình có hơi quá tốt rồi, cũng không phải là anh không thể tự chăm sóc mình được.

Bỏ ra hai đồng tiền xu, Lục Tân ngồi hai chuyến xe, cuối cùng anh cũng đi đến dưới căn trọ ở trạm mặt trăng.

Vốn dĩ anh cũng có thể đón xe, nhưng lại suy nghĩ một chút, tiết kiệm số tiền này để gọi món ăn đến cải thiện cuộc sống của người nhà không tốt sao?"

Dù sao mình cũng không mang nhiều đồ.

Nghĩ đến cải thiện cuộc sống, Lục Tân liền đi chợ một chuyến, so với chủ thành phần lớn thành phố vệ tinh 2 đều giữ trật tự và không hề chịu ảnh hưởng, cho nên bán đồ ăn thì vẫn bán, chỉ vì nguyên nhân đêm qua đã đóng lại con đường vào thành phố, cho nên đồ ăn trên chợ ngày hôm nay, rõ ràng cũng chẳng mới mẻ gì, bác gái bán hàng hải sản cũng bán tôm chết, nhưng bà ấy lại không biết xấu hổ mà nói vừa được đánh bắt lên đấy.

Lục Tân chỉ mua vài món đơn giản rồi lắc lư đi về.

Lúc này, trong lòng anh thật sự có một loại cảm giác kì quái, phảng phất như không muốn về nhà lắm.

Có lẽ, nguyên nhân chính là do phần văn kiện số 003 kia chăng?

Trong lòng Lục Tân vô cùng mâu thuẫn, xuất hiện cảm giác rất muốn nhìn thấy nó, và cố gắng muốn nhìn thấy nó trễ một chút.

Nhưng cuối cùng trước khi màn đêm buông xuống, anh cũng đi vào cái hành lang âm u kia.

"Két..."

Mặc dù, tâm trạng của anh tương đối phức tạp, nhưng lúc đẩy cửa phòng ra, trên mặt Lục Tân vẫn vô thức mang theo nụ cười.

Anh muốn để người nhà nhìn thấy dáng vẻ vui tươi của mình.

"Vù!"

Nhưng vừa mới đi vào, vẫn còn chưa nói ra lời chào hỏi đã cất giấu thì một cái vật màu đỏ đã chạy đến bên cạnh.

Lục Tân giật nảy mình, xuýt chút nữa cái túi trong tay đã rơi mất.

Lúc này anh mới phát hiện, thứ chạy đến bên cạnh anh lại là một chú chó con đáng yêu.

Chú chó con kia cao khoảng ba, bốn mươi xăng ti mét, trên thân không có da, để lộ ra bên ngoài cơ thịt cuốn giao với lớp da, từng khối từng khối, giống như cốt thép đan lại với nhau vậy, trái lại nhìn vô cùng rắn chắc, chắc cũng vì nguyên nhân không có da nên hai con mắt trực tiếp lồi ra ngoài, hiện lên tia máu vằn vện, hai hàng răng nanh sắc bén giao nhau, thỉnh thoảng còn có nước bọt nhỏ xuống từ hai bên.

Lúc này, nó đang u ám đáng sợ ngoắt ngoắt cái đuôi với mình...

"A? Ai thế?"

Lục Tân hơi kinh ngạc, anh thấy chú chó nhỏ này, cảm giác có hơi quen thuộc.

"A?"

Em gái ngồi trên ghế quay người sang, cười nói: "Anh trai, không phải là anh mang từ chủ thành về sao?"

Nói rồi, cô vui vẻ ngoắc tay: "Chó con mau đến đây..."

Con chó không có da này lập tức chạy đến trước mặt em gái, vui vẻ quẩy đuôi.

"Nuôi con chó này cũng rất tốt..."

Mẹ mặc tây trang màu đỏ đặt điện thoại trong tay xuống, cười nói với Lục Tân: "Có con vật nhỏ như thế chạy tới chạy lui trong phòng khách, bầu không khí trong nhà cũng sẽ thay đổi tốt hơn một chút, vốn không vui nhưng khi trông thấy nó cũng lập tức trở nên vui vẻ..."

Chú chó không có da vội vàng chạy đến bên cạnh mẹ, dùng sức ngoắt ngoắt cái đuôi.

"Ưm..."

Tiếng nói âm u của cha vang lên từ trong bếp: "Bản thân mình ăn còn chưa no lại còn đi nuôi chó, bằng không cứ trực tiếp nấu..."

Chú chó không có da lập tức sợ đến sắp tè ra quần, nó sợ hãi nép vào bên cạnh cửa bếp, cái đuôi cũng đều cong lên.

"Hoá ra là nó..."

Lục Tân sờ soạng cặp kính mình đeo ở trên mắt, nhịn cười không được.

Chính cặp mắt kính này là vật phẩm mấu chốt mà giáo sư Bạch thiết kế cho mình trong lúc tăng lên giai đoạn thứ hai.

Sở dĩ, cặp kính này có thể dẫn đến tác dụng như vậy, cũng là bởi vì trong nó có một sức mạnh tinh thần mang tên 'ngưng mắt nhìn', cho nên, thà nói cặp kính này giúp mình mở ra giai đoạn thứ hai, chẳng bằng nói là sức mạnh tinh thần này giúp mình mở ra giai đoạn thứ hai, hơn nữa, lúc quyết định nhận sức mạnh tinh thần này, anh đã nghĩ có phải là cuộc sống có gì thay đổi không.

Cũng từng nghĩ mọi người trong nhà sẽ dùng cách gì để tiếp nhận nó, thậm chí còn từng nghĩ có thể nào xuất hiện thêm một người hay không.

Bây giờ nhìn thấy...

... Ừm, chó con cũng coi là người nhà đi?

... Cho nên, chuyện này cũng rất hợp lý mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận