Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1178: Thành phố trống rỗng (1)

Trên đời này không có ma…

Nếu vậy, vừa rồi anh đã nhìn thấy cái gì?

Lục Tân ngồi chồm hổm bên cạnh cái xác của kẻ kẻ lang thang một lúc, nghĩ thử coi anh ta có sống lại thêm một lúc nữa được không, nếu vậy thì anh có thể trò chuyện với anh ta một lát, hỏi sao anh ta khóc đau lòng quá vậy, còn thuận tiện hỏi thử rốt cuộc anh ta là người chết hay là người sống.

Nhưng mắt thấy điếu thuốc mà anh cắm cho anh ta đã dần chỉ còn lại đốm lửa, thế mà anh ta vẫn không hề cử động.

Lục Tân chỉ đành thở dài, nghĩ thầm chắc là không sống lại đâu.

Trong lòng anh thấy hơi mất mát, Lục Tân từ bỏ ý định đẩy anh ta hai cái xem anh ta có sống lại không.

Dù sao trông anh ta cũng khá đáng thương, chết dưới cầu, anh cũng không thể vô lễ với anh ta quá.

Anh tự kéo vali đi từ từ ra khỏi gầm cầu.

Ban đầu định ẩn nấp ở đây cả đêm, nhưng nơi này đã bị một kẻ lang thang qua đời chiếm mất, đương nhiên anh phải đi tìm chỗ khác.

Không có người bình thường nào mà đã nhìn thấy dưới cầu có một cái xác, còn có thể bình tĩnh ở lại đó cả một đêm đâu?

Vừa bước ra khỏi gầm cầu, anh phát hiện xung quanh đã trở nên im lặng hơn một chút.

Không phải vì đám người vừa rồi đã giải tán nên mới yên tĩnh, mà là giống như cả thành phố chìm trong im lặng.

Rõ ràng kiến trúc của thành phố này rất hiện đại, đèn đường xa xa sáng rỡ, nhưng Lục Tân có cảm giác thành phố này rất khác biệt, không nghe thấy chút âm thanh nào… Chỉ có tiếng anh kéo va li chầm chậm đi ra khỏi gầm cầu.

Ánh mắt anh đang đi ra khỏi bóng tối đen ngòm dưới gầm cầu, dần thích ứng với ánh đèn đường mơ hồ bên ngoài.

Nhưng khi sắp ra khỏi gầm cầu, đột nhiên anh thấy nao nao, ngẩng đầu nhìn lên theo bản năng.

Từ khi nào mà trước mặt anh đã xuất hiện một đôi chân khẽ đung đưa, suýt nữa còn đụng vào đầu anh.

Vừa rồi lúc anh cúi đầu đi ra, không ngờ lại không phát hiện ra đôi chân này xuất hiện từ bao giờ.

Anh nhíu mày nhìn đôi chân rũ xuống, làn da có hơi xanh xao cộng thêm đôi giày da màu trắng dưới chân, Lục Tân lách người đi vòng sang bên cạnh đôi chân, đến khi ngẩng đầu lên phát hiện đây là một người treo cổ trên cầu.

Cô ta là một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, dùng cái dây thắt lưng nhỏ dài buộc lên cây cột trên cầu, sau đó tròng cổ mình lên.

Dây thắt lưng căng chặt, cộng thêm vẻ ngoài khiến lúc này người phụ nữ có vẻ vô cùng đáng sợ.

Sắc mặt xanh mét còn có màu tím khác thường, cái miệng há to rất đau đớn. Cái lưỡi lè ra ngoài.

Treo lủng lẳng ở trên cầu.

“Chuyện này xảy ra lúc nào?”

Lục Tân ngẩng đầu nhìn cô ta, khẽ nhíu mày.

Vừa rồi lúc anh đi vào chỗ này đâu thấy ai treo cổ đâu.

Anh tin chắc mình còn chưa tệ đến nỗi đứng dưới gầm cầu mà không nghe thấy tiếng người treo cổ ở đây.

Huống chi nhìn thi thể người phụ nữ này, có vẻ không giống mới vừa treo cổ.

Trong lúc anh nghi ngờ nhìn người phụ nữ này, đôi mắt bị đầu tóc rối xù che khuất của người phụ nữ đột nhiên trợn trừng.

Cô ta lặng lẽ liếc nhìn Lục Tân một cái, sau đó cả cơ thể từ từ biến mất.

“Càng lạ hơn nữa...”

Lục Tân ngẩng đầu lên nhìn lan can trên cầu, nơi này hoàn toàn không giống như từng có người ở đây.

Anh không biết phải giải thích cảnh tượng này thế nào, sau khi suy nghĩ một lúc thì kéo vali đi lên trên cầu, quay đầu nhìn thành phố, đường phố trống trải, ô cửa sổ hai bên đường đóng chặt lại, còn có ánh đèn đường lặng lẽ chiếu sáng hai bên.

Anh loáng thoáng cảm thấy thành phố này có gì đó khác thường.

Nhưng nếu bảo anh miêu ta một cách chính xác, thì anh lại chẳng thể nói ra được.

Điều rõ ràng duy nhất đó là thành phố phồn hoa này đã chìm vào trạng thái ngủ say, không có một bóng người trên đường, cảm giác rất cô độc.

Đứng mãi ven đường sẽ không ổn, vì thế anh kéo va li hành lý đi từ từ về phía trước.

Gió đêm xoay vòng, từ từ thổi qua người anh.

Tiếng bánh xe vali lăn trên đường xi măng có vẻ rất đơn điệu.

Lục Tân cũng không biết phải đi như thế nào, chỉ đành kéo va li của mình đi từ từ.

Vừa đi vừa đánh giá thành phố tĩnh lặng và ánh đèn của thành phố này, trong lúc ấy anh cũng bị ánh đèn sáng ngời của cả thành phố khổng lồ này đánh giá.

Cứ như những tòa nhà hai bên đường, thậm chí là trong từng chiếc xe đang đỗ lại ven đường đều có người.

Nhưng vì giấc ngủ, bây giờ anh và mọi người đều đã trở nên khác biệt.

Anh đi từ từ, không biết anh đã đi bao lâu, đến khi tới một cái ngã tư thì đứng lại.

Không phải vì anh đã đi đến nơi cần đến, mà vì anh thấy ở phía trước cách đó không xa có một thứ gì đó kỳ quái.

Đó là hai cái bóng đen, giống như cây gỗ bị bẻ ngang, chính giữa nó là một màu đỏ tươi.

Lục Tân cẩn thận nhìn kỹ lại mới phát hiện đó là một người nằm trên đường, cơ thể chia thành hai đoạn, chính giữa có một chỗ lõm sâu xuống, máu tươi đỏ thẫm và nội tạng bị nghiền nát chảy đầy đường, còn có một phần rất lớn dính trên đường.

Người này giống như một người bị tai nạn xe cộ.

Qua cảnh tượng thảm thiết này Lục Tân đã có thể đoán được vụ tai nạn lúc ấy thảm thiết đến mức nào.

Ngay khi anh dừng bước nhìn người bi thảm kia, tựa như nửa phần thân trên của người này cũng nhìn anh.

Cái đầu úp xuống mặt đường đưa lưng về phía Lục Tân đột nhiên từ từ quay về phía anh một cách cứng nhắc.

Mở to đôi mắt toàn tơ máu và cái lỗ mũi đỏ thẫm, ngơ ngác nhìn chằm chằm Lục Tân rồi lướt qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận