Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 398: Biểu diễn thái quá (2)

Nhưng có lẽ nguyên nhân cái bóng bao phủ khắp khu phong toả này đều đến từ Lục Tân, cho nên anh đã trở thành một màu sắc khác lạ giữa đại dương màu đen này, bởi vậy đó là điều khiến cho người ta chú ý đến anh, cảm thấy thậm chí còn trông vô cùng rõ ràng...

Anh lẳng lặng đứng trên mái nhà cao nhất khắp vùng này, nhìn xuống tất cả trăng máu.

Sau đó, anh chậm rãi xòe bàn tay ra, lại dùng sức nắm xuống.

"Xoạt!"

Cái bóng gần như khuếch trương toàn bộ khu vực phong toả kia bỗng nhiên bắt đầu dùng sức co vào.

Cái bóng co vào đồng thời cũng kéo theo đám quái vật tinh thần kia vào bên trong.

Có vài con quái vật tinh thần, đã chạy trốn tới biên giới, lúc sắp trốn được, hoặc là nói đã thoát được nửa thân ra ngoài rồi, nhưng một nửa phía sau chúng nó lại bị cái bóng này bao phủ, sau đó cứ phí công giãy giụa, kinh hoảng bị kéo trở về.

Ở không trung cũng được, dưới mặt đất cũng được, đều không có ngoại lệ, tất cả đều bị cái bóng bao phủ.

Mặt đất vì bị chúng giãy giụa mà tạo thành từng lõm rãnh sâu.

Có đứa bị bóng đen kéo vào tận hố sâu, từng trận âm thanh bi thảm trực tiếp vang dội vào não người.

Có đứa lúc bị kéo vào đã bắt đầu vỡ nát thành từng đoạn.

Trong nháy mắt, toàn bộ giới tuyến phong toả đều trở nên yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều mở to hai mắt mà nhìn cái giới tuyến trống rỗng trước mắt, như là trải qua một cơn ác mộng vậy.

Trong đầu họ, còn tràn đầy một màn cánh bóng đen to bự kia kéo nát những con quái vật tinh thần.

"Ừng ực..."

Tĩnh mịch thật lâu mới có một âm thanh yếu ớt vang lên.

Đó là tiếng nuốt nước bọt vì quá sợ hãi của người nào đó không biết, bởi vì xung quanh quá yên lặng cho nên nghe thấy rất rõ ràng.

Cũng là âm thanh này tựa như ma chú thoáng giải trừ tượng bùn ở nơi này.

Lập tức, tiếng thở sâu nhẹ nhàng liên tiếp vang lên.

Hai chân ông Tô mềm nhũn, xém chút đã ngã quỵ, vội vàng kéo lấy cánh tay bộ trưởng Thẩm rồi nhỏ giọng nói:

"Đỡ tôi một chút đi... Tôi... Chân tôi có hơi nhũn..."

Mặt bộ trưởng Thẩm không biểu cảm, vừa kéo ông Tô, vừa tự vươn tay ra... Vịn vào tường.

Gương mặt cứng đờ thoáng chuyển động, thấp giọng nói: "Thật ra, tôi cũng có hơi..."

Chỉ có giáo sư Bạch từ đầu đã dựa vào cột điện, nhẹ nhàng tháo kính mắt xuống, dụi dụi khóe mắt rồi thấp giọng cảm thán:

"Bạo quân a..."

"Đây quả thật không phải là sức mạnh mà người bình thường có thể nắm giữ..."

"Vù..."

"Giải quyết sạch sẽ rồi...."

Tầng cao nhất của khách sạn Đông Hải đổ nát, sụp một nửa dựa vào tường, Lục Tân nhẹ nhàng thở ra.

Trong nháy mắt, cái bóng bay vọt bao trùm ba mét trong phạm vi phong tỏa kia, lúc này đã co trở về dưới chân anh.

Tất cả tinh thần quái vật đều đã bị tiêu diệt, không sót một con nào.

Trong chớp mắt, xung quanh trở nên sạch sẽ, chỉ có ánh trăng máu chiếu vào toà nhà sạch sẽ.

Ở dưới lầu cách đó không xa, mẹ ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tân ở trên lầu, đưa đến một ánh mắt phức tạp.

Em gái đang ngồi cách bà không xa.

Lúc đầu cô chơi cao hứng bừng bừng, nhưng lúc cái bóng tăng vọt cũng đã bao phủ luôn đồ chơi của cô vào trong đó.

Thế là, cô lại bị bắn ra một lần nữa, ngã đập mông xuống sàn, lúc này em gái vẫn còn mơ hồ với toàn bộ và vẫn chưa kịp phản ứng.

Sau đó, bấy giờ Lục Tân mới đi xuống.

Trông anh bây giờ rất yên tĩnh, thuận theo vách tường của cao ốc mà đi xuống, đi thẳng về phía em gái.

Nhìn gương mặt bình tĩnh kia của Lục Tân, lòng em gái giống như sinh ra một cảm giác sợ hãi cực lớn, cô vô thức muốn chạy trốn.

Nhưng còn không đợi cô thật sự bày ra động tác bỏ trốn thật, Lục Tân đã chạy đến bên cạnh người cô rồi.

Lục Tân nhìn em gái mặc cái váy nhỏ màu trắng, tóc lộn xộn, trong lòng lập tức sinh ra cảm xúc mãnh liệt không thể kiềm chế được. Thật là kỳ quái mà, rõ ràng đã thông qua cặp kính mắt kia để tiêu diệt cảm xúc tiêu cực, lại thông qua màn biểu diễn "lên giọng" lúc nãy phát tiết hết tất cả cảm xúc hậm hực và phẫn nộ ra ngoài, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.

Trống rỗng đến khó chịu.

Thế là, anh trầm mặc nhìn em gái, rất lâu sau đó, anh bỗng nhiên ngồi xuống rồi ôm lấy em gái.

Anh dùng sức ôm em gái vào lòng, đầu cúi xuống thật thấp.

Em gái bị anh làm cho giật nảy mình, muốn chạy nhưng lại không dám.

Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể nhìn ra sự đau khổ của Lục Tân, bèn nghiêng cái đầu nhỏ suy tư.

Qua một hồi lâu, cô vỗ nhẹ cánh tay Lục Tân, nhỏ giọng an ủi:

"Không sao mà, thứ đồ chơi kia tặng cho anh là được rồi..."

"Anh trai đừng khóc, không cần phải sợ đâu..."

"Bị thương cũng không sau, vết thương cũng lành lại nhiều rồi..."

Chẳng biết lúc nào, đến cả cái bóng của Lục Tân cũng yên tĩnh lại.

Mẹ xuất hiện ở nơi cách toà lầu khoảng ba, bốn mét, lẳng lặng nhìn Lục Tân.

Lục Tân ngẩng đầu nhìn về phía mẹ, sắc mặt vô cùng bình tĩnh.

Nhưng cũng rất chân thành: "Con muốn hiểu rõ, cuối cùng năm đó đã xảy ra chuyện gì..."

Mẹ lẳng lặng nhìn anh: "Sau đó thì sao?"

Lục Tân trả lời: "Sau đó, để cho từng người họ phải trả giá đắt, không bỏ qua dù là một sợi tóc."

Câu trả lời của anh rất bình tĩnh, thậm chí còn khiến cho người nghe không thể nhận ra được sự tức giận ở bên trong. Đương nhiên, cũng sẽ không có tăng thêm tầm quan trọng bình thường thông qua giọng điệu của anh, để tăng thêm quyết tâm của bản thân và để biểu đạt cảm giác phẫn nộ. Anh chỉ như đang thuật lại một chuyện hết sức bình thường.

Nhưng mẹ nghe thấy, trên mặt cũng nở nụ cười: "Rất tốt, có thái độ này..."

"Vậy nói rõ con đã chuẩn bị sẵn sàng để xem phần tài liệu kia rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận