Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 834: Đúng là không chuyên nghiệp (2)

“Tôi biết gần đây Cao Nghiêm có xảy ra xô xát với bạn bè.”

Cao Xương đứng phía sau vệ sĩ, lạnh lùng nhìn Lục Tân, gằn giọng:

“Nhưng tôi không ngờ chỉ vì một chuyện bé xíu thế mà các cậu có thể xé ra to đến mức này!”

“Cậu có chỗ dựa là người nào đó trong sở Hành Chính, thì tôi cũng có thể gọi điện thoại đến thành phố Trung Tâm, cậu đừng có mà quá đáng.”

Nói rồi, ông ta lạnh lùng khoát tay: “Đi, đưa Cao Nghiêm đến bệnh viện điều trị trước đi, còn về người này…”

Ông ta không nhìn thấy rõ vết thương của con trai, trong lòng nóng như lửa đốt.

Thật ra trong lòng ông ta vẫn còn hơi do dự, dù sao ông ta là người làm ăn buôn bán, nếu không phải không còn cách nào thì ông ta cũng chẳng muốn gây chuyện làm gì.

Vừa rồi, ngay khi ông ta nhận được tin đám vệ sĩ báo Cao Nghiêm đã xảy ra chuyện.

Phản ứng đầu tiên không phải phẫn nộ, mà là hơi hoảng sợ.

Ông ta biết trong số đám người dám nổ súng ngay trong thành, ngoại trừ mấy tên lưu manh cắc ké ra thì là người có thân phận không đơn giản, mà trước giờ ông ta luôn làm việc rất cẩn thận, đầu tiên ông ta loại trừ khả năng ông ta gặp phải đám lưu manh cắc ké, vậy nên lựa chọn cách hỏi thăm lý lịch của người này.

Ông ta đã vận dụng hết tất cả mối quan hệ trong các năm qua, cho nên ông ta mới có thể nhanh chóng xác định là một tên nhân viên quèn trong công ty nhà Tiêu Viễn.

Sau đó dùng tốc độ cực nhanh để lấy được lý lịch của tên nhân viên này.

Nhưng mà, cho dù ông ta đã “thăm dò” được thông tin chi tiết về Lục Tân, nhưng cũng không muốn thẳng tay bắn chết anh ngay trước cửa nhà mình.

Cho dù ông ta chắc chắn mình có thể đè chuyện này xuống, nhưng việc tay súng bắn thuê nổ súng trong thành phố sẽ rất khó giải quyết.

Cho nên từ đó đến bây giờ ông ta luôn ra lệnh phải bảo vệ tốt con trai của mình.

Nghe thấy mệnh lệnh của Cao Xương, lập tức có vài tên vệ sĩ đi nhanh về phía trước, đưa tay đỡ bả vai Cao Nghiêm.

Nhưng Lục Tân lập tức lui một bước, nói: “Đừng đụng cậu ta, rất nguy hiểm.”

“Sột soạt.”

Mắt thấy Lục Tân không phối hợp, lập tức có vài khẩu súng giơ lên, gần như là chọt vào mặt Lục Tân.

Tình thế lập tức trở nên áp lực, trong không khí ngập tràn nguy hiểm.

“Đừng... Đừng nóng vội, bác Cao, là cháu, cháu là Tiêu Viễn mà...”

Cũng vào lúc này, có một giọng nói nôn nóng vang lên.

Phó tổng giám đốc Tiêu cuống quít đi ra từ phía sau lưng Lục Tân, đối mặt với nhiều họng súng như thế, hai chân anh ta đã run lẩy bẩy.

Nhưng vẫn lấy hết can đảm đi tới bên cạnh Lục Tân, hơi nhón chân nói vọng vào trong biệt thự: “Bác Cao đừng hiểu lầm, chúng cháu đến đây là vì giúp Cao Nghiêm mà, trước kia rõ ràng Cao Nghiêm đã xảy ra một vài vấn đề, bác cũng biết chuyện này mà…”

“Cậu còn mặt mũi gọi tôi là bác?”

Ánh mắt phẫn nộ của Cao Xương dừng trên mặt phó tổng giám đốc Tiêu, quát: “Cậu và Cao Nghiêm chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, có tình cảm hơn hai mươi năm, bây giờ chỉ vì chuyện cỏn con giành bạn gái với người khác mà cậu tìm người bắn gãy hai chân Cao Nghiêm?”

Phó tổng giám đốc Tiêu đã gấp đến mức đỏ hết cả mặt, vội kêu lên: “Thật sự không phải thế đâu, bác Cao…”

“Đừng nói nữa.”

Cao Xương vung tay lên, nhíu chặt mày lại đáp: “Mau giao Cao Nghiêm ra đây, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.”

Vệ sĩ đứng bên cạnh lập tức đi lên muốn nắm lấy cánh tay Cao Nghiêm.

Lục Tân khẽ nhíu mày.

“Rè rè...”

Đúng lúc này, trong kênh trò chuyện vang lên tiếng rè rè, sau đó có giọng nói của một người đàn ông vang lên: “Anh đơn binh, tôi là đội trưởng Ngô Hưu thuộc đại đội số ba của sở Cảnh Vệ thành phố Vệ Tinh số hai, lâm thời nhận được mệnh lệnh cấp trên đến phối hợp hành động với anh, bây giờ chúng tôi đã đến gần đây, một phút sau tay súng bắn tỉa sẽ có thể vào chỗ, xin hỏi bây giờ có cần chúng tôi lập tức đi lên giúp đỡ anh chấp hành nhiệm vụ hay không?”

“Người của sở Cảnh Vệ?”

Lục Tân cảm thấy hơi bất ngờ.

Sở Cảnh Vệ có mấy đại đội cảnh sát, phạm vi công việc bình thường chính là duy trì trật tự an ninh, chứ không phải là tiếp xúc với các sự kiện ô nhiễm đặc biệt.

Tại sao lại cử bọn họ đến đây?

“Chờ ở đó trước đi.”

Trong lúc cấp thiết anh chỉ có thể nói một câu, rồi nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mắt, trong lòng thầm xác định vài vấn đề.

Một, nhà họ Cao đúng là người đông thế mạnh, trong khoảng thời gian ngắn mà đã có thể điều động nhiều vệ sĩ cầm súng đến vậy.

Hai, anh đã đến rất nhanh, vì thế có lẽ nhà họ Cao còn chưa kịp chuyển dời một vài thứ đồ quỷ quái kia đến chỗ khác nhanh như vậy.

Ba, phó tổng giám đốc Tiêu là người rất nghĩa khí, dù chân run như cầy sấy mà còn có thể đứng ra giúp anh giải thích...

Vì thế trong lòng anh đã suy nghĩ xong phải làm thế nào, anh ngẩng đầu nhìn về phía Cao Xương, nói: “Ông Cao Xương, đầu tiên ông đừng sốt ruột, thật ra tôi đến đây là để xử lý các sự kiện bất thường, không có ác ý với nhà họ Cao các ông, nếu chúng ta có thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện rõ ràng vậy thì tôi sẽ có thể nhanh chóng điều tra rõ rất cả chuyện này, sau đó đưa con trai ông đi điều trị.”

“Ví dụ như chuyện đầu tiên, trong nhà ông có một cô gái đã bị con trai ông ngược đãi.”

“Tôi cần phải gặp mặt cô gái này.”

“...”

Giọng điệu của Lục Tân rất thành khẩn, trên mặt nở nụ cười, có vẻ cũng rất hiền hòa.

Nhưng trong thời điểm họng súng kề sát mặt, không khí tràn ngập hơi thở nguy hiểm, anh lại có thể bình tĩnh nói ra những lời này thì lại khiến người ta có một cảm giác kỳ quái không thể nào hình dung.

Cao Xương nghe thấy anh nói, trong lòng càng cảnh giác hơn.

Nhớ đến cô gái bị con trai mình nhốt dưới tầng hầm, biết được rõ mục đích Tiêu Viễn dẫn người này đến nhà mình.

Làm con trai ông ta bị thương, còn tìm cô gái bị nó bắt cóc về nhà, để chứng thực tội danh bắt cóc của nó sao?

“Ở đây không có cô gái mà các người muốn tìm.”

Ông ta sầm mặt, đôi mắt đỏ ửng, đột nhiên bước nhanh về phía trước, giật khẩu súng trong tay một vệ sĩ rồi bật chốt an toàn lên, chĩa thẳng vào mặt Lục Tân: “Hôm nay tôi nói rõ ràng, nếu cậu thật sự không biết điều, vậy tôi sẽ…”

“Chuyện này...”

Lục Tân hơi nhíu mày, không ngờ rằng ông ta lại biết về ô nhiễm tinh thần.

Hơn nữa ông ta còn dựa vào kiến thức của mình để làm thí nghiệm dao động tinh thần với con trai mình.

Cho nên bây giờ ông ta rằng anh là kẻ lừa đảo?

Đột nhiên Lục Tân không biết nên xử lý như thế nào.

Bị người khác chĩa súng vào đầu, anh có một cảm giác quái dị không thể nào hình dung nổi.

Rõ ràng anh nên sợ hãi, nhưng anh lại không nhịn được mà mỉm cười, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ au của Cao Xương, cười nói:

“Nếu ông không chịu phối hợp, vậy tôi…”

Còn chưa dứt lời, đột nhiên anh nghe thấy trong kênh trò chuyện vang lên một giọng nói hoảng sợ:

“Không xong rồi, họ uy hiếp anh đơn binh.”

“Tay súng bắn tỉa mau nổ súng...”

Cao Xương hung hăng chỉ vào trán Lục Tân, còn chưa kịp uy hiếp xong thì đã nghe thấy tiếng súng vang lên.

“Bằng!”

Cánh tay ông ta đột nhiên nát nhừ, máu văng tung tóe, một viên đạn không biết từ đâu bay ra.

Nửa câu sau còn kẹt trong cổ họng, đột nhiên ông ta còn chẳng cảm thấy đau, chỉ ngơ ngác nhìn cánh tay bị đứt rời của mình.

Đám vệ sĩ quanh đó cũng trở nên ngơ ngác, có người còn ngu ngơ lau vết máu văng trên mặt mình.

“Mau xông vào đi!”

Tai nghe lắp đặt gần chân kính lại vang lên tiếng hét to, bất chợt xung quanh vang lên tiếng bước chân xôn xao.

Bịch!

Một cái ống tròn bốc khói bị ném từ bên ngoài tường vào, mùi khói cay xè lập tức ngập tràn.

Ngay sau đó, cửa lớn vang lên tiếng bị vật nặng đập vào, tiếng cạch cạch của súng tự động, tiếng tấm chắn đập mạnh vào cơ thể, và một vài tiếng súng liên tục vang lên, cùng với một tiếng gào to “Mau bảo vệ anh đơn binh thật tốt.”.

Cuối cùng là hình ảnh một đám người cầm tấm chắn trong tay, che kín cả người anh lại.

Lục Tân còn chưa kịp phản ứng thì bị khung cảnh trước mắt dọa sợ hãi.

Trong sân vốn chỉ có một đám vệ sĩ tư nhân đã lập tức chen thêm một đám người mặc đồng phục của đội phòng chống bạo lực, bọn họ phân tán trong sân nhà giống như đội quân danh dự, nhanh chóng đánh chết, đè bẹp, khống chế, giữ chặt một đám tay súng.

“Đang làm gì thế?”

Lục Tân bị khung cảnh này làm cho chóng hết cả mặt, trình tự không giống như những lần anh xử lý nhiệm vụ trước kia.

Đúng lúc này có một người để râu xồm mặc đồng phục vũ trang màu đen ôm súng tự động đi tới trước mặt Lục Tân, biểu cảm trên mặt hiện đầy may mắn, cười nói với Lục Tân: “Vừa nãy nguy hiểm cho anh Lục Tân quá, may là tay súng bắn tỉa của chúng tôi kịp thời vào chỗ…”

“Bằng không...”

Anh ta nhìn thoáng qua Lục Tân, nói: “Anh sẽ gặp nguy hiểm…”

“Nguy hiểm?”

Lục Tân nghe xong, lúc này mới nhìn thoáng qua mắt kính, nhìn Râu Xồm nói: “Bây giờ các anh xông vào làm gì?”

Râu Xồm hơi ngẩn ra, rồi nói: “Bảo vệ anh đó.”

“Tôi không cần các anh bảo vệ…”

Lục Tân nói: “Các anh chỉ cần canh giữ ở xung quanh, phòng ngừa ô nhiễm khuếch tán là được rồi!”

Râu Xồm nghe xong, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó hiểu: “Họ đã móc súng chĩa vào anh rồi, chúng tôi không vào trong mà đứng canh bên ngoài làm gì?”

Đột nhiên Lục Tân không biết phải giải thích thế nào nữa.

Hai người im lặng đứng ngay tại chỗ, dùng ánh mắt ghét bỏ đối phương không chuyên nghiệp nhìn nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận