Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 85: Khu chung cư bao trùm trong nỗi sợ hãi

Khi Lục Tân đến vùng lân cận khu chung cư hầm mỏ ở phía bắc thành phố thì trời đã tối.

Mặt trời bắt đầu xuống núi, toàn bộ khu chung cư hiện lên một màu đỏ sẫm khác với ánh sáng của mặt trăng máu.

Khi chiếc xe jeep dừng lại, lập tức có một nhân viên đến giúp anh mở cửa xe. Sau khi Lục Tân xuống xe, ngay tức khắc nhìn thấy ở đằng xa có một sợi dây đang giăng, phía sau dây là một nhóm cư dân đông nghịt đang đợi, trông nhốn nháo ngổn ngang; có người tò mò nhìn vào bên trong, cũng có người đang lo lắng thảo luận điều gì đó, thậm chí còn có một vài người lộ ra vẻ tò mò xem náo nhiệt.

Vào thời điểm này, tất cả các địa điểm xung quanh toàn bộ khu chung cư đều bị phong tỏa và nằm trong tầm kiểm soát của các chiến sĩ có súng.

Dưới sự dẫn dắt của một viên cảnh sát cầm súng, Lục Tân tiến vào khu chung cư. Khi đi ngang qua khu C, anh thấy canh gác ở đây nghiêm ngặt hơn khu vực xung quanh, bộ mặt của tất cả mọi người y như đang đối mặt với quân thù, nhưng theo bản năng đều cách xa khu C.

"Lục... đồng chí Lục, Trình Huy thuộc nhóm điều tra đóng quân ở Thành phố vệ tinh 2, báo cáo!"

Từ xa có một chiến sĩ mặc quân phục đến trước mặt Lục Tân và chào anh.

"Hóa là là anh."

Lục Tân nhận ra chiến sĩ này, chính là nhóm trưởng trong nhóm điều tra vụ Tần Nhiên trước đây, thế là anh mỉm cười gật đầu với anh ta.

"Kỳ nghỉ kết thúc rồi sao?"

Nhóm trưởng đó tên Trình Huy, nhìn thấy Lục Tân anh ta vẫn thoải mái như lần gặp trước, cười nói: "Bởi vì sắp bắt đầu một cuộc điều tra chuyên sâu trong thành phố, cho nên tất cả chúng tôi đều bị hủy bỏ kỳ nghỉ phép. Đồng chí Lục, trong nhiệm vụ lần trước, là anh đã cứu tôi một mạng, tôi vẫn luôn chưa thể trực tiếp nói tiếng cảm ơn anh, không ngờ nhiệm vụ lần này lại mời anh đến xử lý!"

Lục Tân cũng có chút ngượng ngùng cười cười: "Đều là vì công việc, anh không cần khách sáo như vậy."

Hai người vừa nói chuyện, vừa đi vào bên trong. Trong số các chiến sĩ được bố trí canh phòng xung quanh căn hộ ở tòa nhà C, Lục Tân còn nhìn thấy hai thành viên khác của nhóm điều tra, mặc dù vì kỷ luật nên lúc này họ không thể bước tới nói lời cảm ơn, nhưng vẫn nhìn sang bằng ánh mắt thân thiết.

"Tình hình cụ thể là gì?"

Khi Lục Tân đến gần khu chung cư C, anh dừng lại bên ngoài sợi dây giăng trong cùng.

"Cụ thể…"

Trình Huy khẽ mở miệng, dường như cũng có chút khó mà mở lời: "Chúng tôi cũng không rõ!"

"Sau khi nhận được lệnh từ Bộ Tư Lệnh, chúng tôi lập tức đến đây ngay. Với sự phối hợp của sở cảnh vệ, cư dân của khu chung cư này đã được sơ tán. Trong khu vực lân cận của tòa nhà C, đã có thể phát hiện ra bức xạ lực tinh thần rõ ràng. Nhiệm vụ ban đầu của chúng tôi, có lẽ là thâm nhập vào tòa nhà C, đồng thời tìm ra vị trí cụ thể của nguồn lây nhiễm. Nhưng mà... nhưng mà trong quá trình này, tất cả chúng tôi đều thất bại."

"..."

"Thất bại?"

Lục Tân liếc nhìn anh ta có phần ngạc nhiên.

Anh đã từng nhìn thấy dáng vẻ làm việc của nhóm điều tra này trước đây, và biết rằng họ rất chuyên nghiệp trong lĩnh vực này.

"Đúng vậy!"

Trình Huy thành thật trả lời: "Bây giờ chúng tôi đã có thể xác định sơ bộ rằng nguồn lây nhiễm hẳn là nằm ở vị trí từ tầng chín đến tầng mười hai của tòa nhà này. Nhưng trong quá trình tiếp cận nguồn lây nhiễm, chúng tôi lại cảm nhận được một nỗi sợ hãi không thể giải thích được. Cho dù dùng các biện pháp đề phòng đặc biệt, cũng hoàn toàn không thể chống lại loại sợ hãi này. Khi đạt đến giới hạn, thậm chí sẽ sinh ra choáng váng và mệt mỏi vô cùng..."

"Vì vậy... chúng tôi đành phải tạm thời rút lui!"

"Chỉ là sợ hãi sao?"

Lục Tân nghe xong, mơ hồ cảm thấy có chút kỳ lạ.

"Đúng vậy, một nỗi sợ vô cùng kỳ lạ..."

Trình Huy chậm rãi trả lời: "Hoàn toàn không có vật hay hình ảnh kinh dị cụ thể nào, chỉ là một loại cảm giác, nhưng lại không thể giải quyết được, càng đến gần vị trí nguồn nghi nhiễm, cảm giác của nỗi sợ này càng dâng cao, cho dù chúng tôi đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp cũng không thể loại trừ hay chống lại nỗi sợ hãi này giống vậy. Thành ra, chúng tôi chỉ đành phải xin với Bộ Tư Lệnh... điều động đội đặc nhiệm đến."

Bây giờ Lục Tân đã trải qua khóa đào tạo lý thuyết lây nhiễm đặc biệt trong một khoảng thời gian, nhưng hiển nhiên là vẫn chưa đủ.

Vì vậy, anh gõ nhẹ vào tai nghe và nói: "Nguyên nhân của điều này là gì?"

Trong băng tần, giọng nói của Hàn Băng vang lên: "Nếu không có đối tượng sợ hãi cụ thể mà chỉ là cảm giác, điều này rất có khả năng là do ảnh hưởng của nguồn lây nhiễm đặc biệt số 072, làm biến dạng cảm xúc của con người và khuếch đại cảm giác khủng bố."

"Cư dân trong khu chung cư hầm mỏ trở nên lo lắng chung, chắc có lẽ cũng đã bị ảnh hưởng bởi nguồn lây nhiễm đặc biệt số 072."

"Mặc dù chỉ là một cảm xúc đáng sợ, nhưng nếu nó được lan rộng ra vô hạn, sẽ rất dễ khiến con người trở nên lo lắng quá mức, đa nghi, thậm chí vì tự vệ mà nảy sinh thái độ thù địch mạnh mẽ với người khác, hoặc có những hành động phủ đầu làm hại đến người khác..."

"Đề nghị của tôi là tìm ra nguồn lây nhiễm, quan sát bản chất của nó, sau đó mới quyết định xử lý hay là lưu giữ."

Lục Tân gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn khu C khu chung cư.

Chỉ thấy đây là một căn hộ rất bình thường, có tổng cộng mười hai tầng, trông mới hơn tòa nhà cũ nơi bản thân ở, toàn bộ mang phong cách châu Âu đơn giản, tuy bên ngoài tòa nhà có vẻ đã lâu không được quét dọn, nhưng mặt nước sơn giả đá thật, ngay cả khi ánh sáng không đủ sáng, vẫn phản chiếu một màu sắc tươi mới, và bây giờ khi màn đêm đang chìm xuống, một vài ô cửa sổ sáng rực rỡ đã được làm nổi bật.

Đây là một khu chung cư rất bình thường.

Nhưng khi nhìn vào tòa nhà này, nó thực sự mang lại cho người ta một cảm giác rùng rợn.

Cảm giác này thậm chí không thể diễn tả bằng ngôn ngữ, nó xuất hiện một cách khó hiểu nhưng lại có thể cảm nhận được một cách chân thực.

Đó là một loại cảm khác khiến người ta vô thức không muốn nhìn trực tiếp, và càng không muốn đến gần.

"Được, tôi vào xem thử."

Lục Tân nhẹ giọng đồng ý với đề nghị của Hàn Băng.

Nghe anh nói vậy, Trình Huy ở một bên, và một viên cảnh sát khác có vẻ là có cấp bậc cao muốn tiếp cận, nhưng lại có chút không dám, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Điểm khác biệt duy nhất là ngay sau đó Trình Huy đã nghĩ đến điều gì đó và thu lại biểu hiện của mình.

Anh ta chỉ hỏi thẳng: "Đồng chí, có cần thiết bị bảo hộ đặc biệt gì không?"

"Không cần."

Lục Tân lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Mọi người tránh xa một chút!"

Trình Huy lập tức trở nên nghiêm túc, nói: "Rõ!"

Kỳ thật Lục Tân cũng không biết tại sao lại muốn yêu cầu họ tránh xa một chút. Hình như thêm câu này có vẻ chuyên nghiệp hơn?

May mà, họ cũng không hỏi...

Lục Tân trực tiếp vén dây giăng lên và chui qua, sau đó một mình đi về phía tòa nhà dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người; phía sau anh là vô số ánh mắt vừa lo lắng vừa tò mò, so với tòa nhà này, những ánh mắt này càng làm cho anh căng thẳng hơn.

Mãi cho đến khi kéo cánh cửa chống trộm nặng nề bước vào trong tòa nhà, Lục Tân mới cảm giác thấy cắt được ánh mắt phía sau và thoải mái hơn.

Hành lang có vẻ yên tĩnh lạ thường, có thể nhìn thấy một vài chậu lửa trên mặt đất chứa tro giấy đốt chưa hoàn toàn.

Đây có lẽ là do cư dân trong tòa nhà đốt, khi gặp một số vấn đề bất trắc, người ta thường đặt hy vọng vào thần linh.

Lục Tân ngẫm nghĩ, đi đến trước thang máy, phát hiện đèn báo vẫn sáng, hẳn có thể sử dụng.

"Vì không biết chắc nguồn lây nhiễm đặc biệt còn có những nguy hiểm chưa biết nào khác không, vì vậy đề nghị không nên đi thang máy để tránh trường hợp gặp phải sự thay đổi đột ngột không thể rời đi kịp... Nếu phải đi thang máy, tốt nhất là đi thang máy lên tầng năm rồi đi bộ lên!"

Nghe thấy lời nói của Hàn Băng trong băng tần, Lục Tân thu ngón tay bấm thang máy về, khẽ đồng ý: "Được."

Sau đó đi đến cầu thang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận