Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1375: Quái vật Lục Tân bên trong căn nhà cũ (2)

Một cảm giác kỳ lạ bao phủ toàn thân Lục Tân.

Anh từ từ giơ thanh kiếm xét xử lên, chỉ về phía đứa bé đang ngồi trong góc.

Nhưng mà đột nhiên Lục Tân lại do dự.

Đây chính là cảm giác không cam tâm.

Chính là cảm giác khi bị cô Tiểu Lộc nói toạc những chuyện của mình, mệt mỏi không cam tâm.

Anh nhìn đứa bé kia, thanh kiếm trong tay bắt đầu run rẩy.

Ngọn nguồn trí nhớ của anh, cũng là đầu sỏ, chính nó đã làm ra chuyện ở cô nhi viện, mở đầu cho tất cả những đau khổ.

Cũng bắt đầu từ đứa bé này, có một đoạn đời người sai lầm.

Cho nên chỉ cần giải quyết nó, sẽ có thể giải quyết tất cả mọi chuyện.

Anh sẽ hoàn toàn bị hủy diệt, tất cả những chuyện anh từng làm sai, cũng sẽ bị xóa đi.

Bắt đầu từ bây giờ, trên thế giới này sẽ không còn những áy náy của bản thân.

Khi Lục Tân nhìn đứa bé kia, nó cũng từ từ ngẩng đầu lên, im lặng nhìn anh.

Các loại bóng dáng xuất hiện xung quanh đem theo ánh sáng chói mắt rất xưa.

Có cảnh tượng anh bị giam trong phòng quan sát to lớn mà trống trải.

Có cảnh anh bị đưa đến trên đài thí nghiệm, từng chút từng chút bị chia cắt.

Dưới sự kích thích của các loại tiếng ồn và ánh sáng mạnh, những cảnh tượng không ngừng thay đổi trong suy nghĩ của anh.

Còn có cảnh tượng vừa đi qua một bàn mổ, nghe được vô số tiếng kêu khóc giãy giụa, nhưng không nhúc nhích chút nào.

Rất ít người có thể trải qua như vậy.

Nhìn lại chính bản thân mình, mặt đối mặt, ánh mắt hòa vào nhau giống như là hai đầu thảo luận giữa đời người.

Bọn họ không nói với nhau lời nào, nhưng dường như đã trao đổi rất nhiều ý kiến.

Nhìn đứa bé đang núp trong góc tường, Lục Tân không biết anh nên chém chết nó, hay là...

“Vòng qua anh ta, thi hành xét xử.”

Đúng lúc này những người xét xử bên ngoài cảm thấy Lục Tân đang nhanh chóng rơi vào khép kín của chính mình.

Lực lượng xét xử đã hoàn toàn nhấn chìm người này, hơn nữa từ sâu trong nội tâm của anh đã bắt đầu ô nhiễm, vô số sợi tơ màu đen kia đang nhanh chóng phong bế Lục Tân, từng chút từng chút thay đổi hình dáng và tinh thần phóng xạ của anh.

Thậm chí quần áo trên người anh cũng sắp biến thành tây trang màu đen giống như bọn họ.

Chỉ thiếu chút nữa đã có thể hoàn toàn tạo thành ô nhiễm.

Một người xét xử nữa lại ra đời.

Bọn họ không dám thúc giục quá trình này, cũng không có cách nào để đẩy nhanh tốc độ, vì vậy trong lúc đó bọn họ đều đưa ra một lựa chọn thống nhất.

Bọn họ bắt đầu giống như nước chảy vậy, tràn vào bên trong trường tiểu học Trăng Máu đi vòng qua bên người Lục Tân hoặc là đi thẳng vào trong tòa nhà dạy học, hoặc là xuyên qua vách tường, bóng người to lớn mờ mờ, từ các phương hướng bắt đầu tụ đến xung quanh phòng làm việc.

“Nên xét xử rồi.”

“Hứa Kinh, mời anh hoàn thành sứ mạng của người xét xử.”

Từng gương mặt khác nhau bắt đầu hiện ra trong vách tường của phòng làm việc.

Trong cửa sổ thủy tinh cũng có bóng người đi ra.

Thậm chí cả trong ảo giác của cô Tiểu Lộc, cũng có người bước ra im lặng nhìn số tám.

Bởi vì anh ta là người tiếp nhận tố cáo của cô Tiểu Lộc, cho nên mấu chốt sau cùng ở đây cũng là trên người anh ta.

Nhưng dưới vô số con mắt, số tám chỉ đứng im lặng, cơ thể không ngừng run rẩy.

Cho đến khi hoàn toàn bị đám người xét xử bao vây, anh ta cũng mất đi tất cả lựa chọn.

Trạng thái của anh ta ổn định trở lại, im lặng để chiếc cặp trong tay xuống đất.

Ngẩng đầu nhìn về phía những khuôn mặt lạnh nhạt, kia nhẹ giọng trả lời: “Tôi không có cách nào tiến hành xét xử.”

“Sao!”

Vô số khuôn mặt xung quanh bỗng trở nên tức giận lạnh lùng.

Nhưng nhìn bọn họ Hứa Kinh lại có cảm giác bình tĩnh mà trước đó chưa từng có, nhỏ giọng nói: “Bởi vì tôi cũng cảm giác được cô ấy không sai.”

“Tôi không thể giết một người, bởi vì bản thân hiền lành mà đồng ý đeo tội trạng giết người trên lưng...”

Anh là người xét xử của tòa án Ngọ Dạ.

Vô số gương mặt xung quanh bỗng nhiên đồng thanh mở miệng, giọng nói như sóng biển vậy: “Việc anh cần làm là phải xét xử.”

“Anh không thể vi phạm lực lượng xét xử.”

“Tôi là người xét xử của tòa án Ngọ Dạ.”

Hứa Kinh từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía những gương mặt này, nhưng giống như không, chỉ là những gương mặt này mà là ở một nơi sâu thẳm hơn.

Anh ta chậm rãi nói: “Nhưng tôi cũng là người lớn lên ở cô nhi viện, cũng đã từng là người sống nương tựa lẫn nhau với cô ấy.”

Lúc nói những lời này anh ta, sờ tay vào bên trong âu phục, móc ra một thanh kiếm xét xử tinh xảo.

Sau đó anh ta cúi đầu nhìn một chút, dường như có chút không nỡ.

Nhưng cuối cùng vẫn quyết định đặt thanh kiếm này trên mặt đất, sau đó cầm một bình hoa trên đất lên,

Ngẩng đầu nhìn về phía người xét xử, thái độ đã rõ ràng.

Anh ta lúc này tóc tai xốc xếch, trên vai hiện đầy những vết nứt, áo sơ mi trắng cũng nhăn nhó lạ thường. Hơn nữa hình tượng của anh ta giống như là lưu manh cầm cục gạch vậy, thật sự đời này của anh ta chưa từng có thời khắc chật vật như vậy.

Nhưng ánh mắt của anh ta lại sáng ngời chưa từng có.

“Leng keng.”

Trong lồng giam trí nhớ, đối mặt với đứa bé không có cảm giác gì, thanh kiếm xét xử trong tay Lục Tân cuối cùng cũng rơi xuống trên đất.

Anh không đâm thanh kiếm về phía đứa bé đang rúc lại trong góc.

Mà từ từ tiến lên ngồi trước mặt nó, nhẹ nhàng đưa hai tay ra ôm lấy nó.

Làm sao có thể giết được một đứa nhỏ đã bị nhốt ở phòng thí nghiệm từ bé chứ.

Dù cho đứa nhỏ này là chính bản thân mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận