Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 119: Chỉ cứu người (2)

Lúc này, ánh mắt Lục Tân nhìn về phía cô, cô lập tức hiểu được ý của Lục Tân.

Khoảng cách giữa hai bên trái phải quá lớn, bọn họ không thể cùng lúc cứu ba người.

Vì vậy họ phải tạm thời tách ra.

Sau khi nhìn nhau gật đầu, Lục Tân chợt co chân lao về phía thiếu niên ở phía bên phải của tòa nhà.

Sau khi bóng dáng của anh lao đi, cô em gái cũng đã bật dậy khỏi lưng anh và lao về phía cặp vợ chồng trung niên bên trái.

Một người lao đến bên cạnh cậu thiếu niên, bất ngờ ôm eo cậu ta rồi quật ngã cậu ta cách mép tòa nhà chưa đầy chục xăng-ti-mét, người còn lại xuất hiện kỳ dị bên cạnh cặp vợ chồng trung niên bên trái, cưỡng ép ôm họ trở lại.

"Anh thích em, Nam Nam..."

Cậu thiếu niên hét lớn với đôi mắt mơ màng, dường như còn muốn gắng sức leo lên mép của tòa nhà.

Khuôn mặt cậu ta đầy nỗi buồn và tuyệt vọng, trong tay còn đang nắm chặt bức ảnh một cô gái mặc đồ vải denim.

Sau khi được Lục Tân ôm trở về, cậu ta vẫn giùng giằng leo lên mép tòa nhà, nước mắt lưng tròng mà gào thét: "Anh đã nói rất nhiều lần là anh thật sự thích em, em vẫn luôn không tin, bây giờ anh chết cho em thấy, em cũng nên tin là anh thật lòng rồi chứ..."

“…”

Lục Tân không nói lời thừa thãi, nhặt chậu hoa bên cạnh lên và đập thẳng vào sau gáy cậu ta.

"Lẻng kẻng..."

Chậu hoa bị đập vỡ tan tành, người ngất đi, cuối cùng cũng không làm ầm nữa.

"Cô ấy có tin cậu thật lòng hay không và cô ấy có chịu ở bên cậu hay không là hai chuyện khác nhau..."

Lục Tân nhìn lướt qua bức ảnh trong tay, khẽ thở dài, đồng thời nhìn về phía em gái bên kia.

Khi nhìn sang, ánh mắt nhất thời hơi ngừng lại.

Anh nhìn thấy em gái đã trói đôi vợ chồng trung niên lại... dùng người đàn ông trói người phụ nữ và dùng người phụ nữ trói người đàn ông.

Đôi vợ chồng già đó đã trở nên te tua.

Cô đã làm như thế nào?

"Đừng làm loạn!"

Lục Tân trầm giọng nói.

Cô em gái làm mặt quỷ nhìn anh, sau đó buồn bực cởi trói cho họ.

Sau khi được cởi trói, đôi vợ chồng già dường như không có chuyện gì, cả tay và chân đều nguyên vẹn và hoạt động bình thường.

Lục Tân càng thêm tò mò, rốt cuộc em gái đã làm như thế nào?

"Anh đang nói chuyện với ai vậy?"

Giọng Hàn Băng trong băng tần vang lên có vẻ hơi lo lắng.

"... một cậu bé muốn nhảy lầu!"

Lục Tân giải thích, khẽ thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn, sau đó đột nhiên sững sờ tại chỗ.

Một luồng khí lạnh từ đáy lòng trào lên.

Từ trên chóp tòa nhà nơi bản thân đang ở, nhìn ra xa, có thể nhìn thấy một số nóc nhà cao thấp.

Giờ đây, trên tất cả các sân thượng, đều có bóng người dần hiện ra.

Trong số họ, có số thì hai người nắm tay nhau đi về phía trước ngọt ngào hạnh phúc, có số thì im lặng một mình tiến lên từng bước, thậm chí còn có một người thẫn thờ bước đi, tay ôm mặt khóc rống lên, vừa đấu tranh vừa kêu cứu...

Bây giờ, họ bước đến mép sân thượng với những biểu cảm khác nhau và đứng xếp hàng nhảy xuống.

Một số im lặng, nắm tay nhau nhảy xuống.

Một số rống to giận dữ, tiếng rống kéo dài thành vòng cung từ nóc nhà đến mặt đất.

Cũng có một số, khóc thút thít, ôm nhau, ôm nhau rơi xuống...

Lục Tân lập tức trở nên có chút căng thẳng, cái liếc mắt nhìn sang này của anh ít nhất có thể thấy mấy chục người, nhìn ra xa hơn thậm chí có thể nói là mấy trăm người, nhưng khoảng cách quá xa, nóc tòa nhà gần anh nhất cũng cách bốn đến năm mươi mét, còn những tòa nhà xa hơn thì cách đến một trăm mét, thậm chí vài trăm mét, anh có thể nhìn thấy họ rõ ràng, nhưng anh không thể với tới...

Không gian rộng lớn khiến Lục Tân đột nhiên cảm thấy bản thân cực kỳ nhỏ bé và bất lực.

"Đã xảy ra chuyện gì thế?"

Hàn Băng nhìn thấy một số hình ảnh nhất định từ máy ảnh trước ngực Lục Tân, nhưng khoảng cách quá xa nên vô thức hỏi.

"Tôi nhìn thấy, trên nóc các tòa nhà xung quanh… còn có rất nhiều người..."

Giọng Lục Tân tỏ ra hơi không lưu loát: "Nhưng tôi... đã không kịp qua đó..."

Trong băng tần, Hàn Băng lập tức hiểu được tình thế mà Lục Tân đang đối mặt.

Trái tim cô ấy cũng chùng xuống, sững sờ một lúc thì giọng nói của cô ấy mới vội vàng vang lên: "Năng lực có hạn, anh... đừng tự trách mình..."

Mặc dù miệng cô nói lời an ủi Lục Tân, nhưng rõ ràng có hơi hốt hoảng.

Cứu được thì cứu, không cứu được thì đó là vì ngoài khả năng của mình...

Lục Tân hiểu điều này, bởi vì viện trưởng già cũng từng nói như vậy trước đây.

Thế nhưng, mặc dù hiểu, nhưng giờ này khi anh nhìn thấy bỗng chốc có vô số người đứng ở mép tòa nhà xung quanh.

Trong lòng vẫn có một cảm giác khác lạ.

Không biết nên mô tả nó như một cảm giác bất lực sâu sắc, hay một nỗi hoảng sợ khi có nhiều người sắp mất mạng như vậy.

Đây là lần đầu tiên trong một thời gian dài Lục Tân có cảm xúc mạnh mẽ như vậy.

Cũng ngay lúc này, trên đầu đột nhiên vang lên tiếng ầm ầm của cánh quạt máy bay trực thăng đang quay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận