Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 584: Không có năng lực

"Xảy ra chuyện gì?"

Khi lời nhắc của bác sĩ vang lên, mấy người Hạ Trùng đều có linh cảm xấu.

Bác sĩ là người nhạy cảm nhất, vì vậy anh ta phát hiện xung quanh đã trở nên cực kỳ nguy hiểm, lúc nhắc nhở thì anh ta chỉ quay sang nhìn Hạ Trùng kêu "Chạy mau.", không phải vì nguy hiểm chỉ tập trung trên người Hạ Trùng mà bởi vì lúc này Hạ Trùng đang đứng gần cửa nhất.

Cô ấy có thể nhanh chóng mở cửa để chạy ra ngay.

Còn những người khác bị kẹt ở giữa đã không còn cơ hội chạy trốn.

Những người khác không thể nhìn thấy những sợi tơ này, nhưng thấy phản ứng của cô ấy và ánh mắt của bác sĩ thì cũng nhanh đoán ra được, quyết tâm vừa dâng lên quyết định mạo hiểm thực hiện kế hoạch đã đột ngột thay đổi thành tuyệt vọng.

"Đừng nhúc nhích."

Đúng lúc này, giọng nói của Lục Tân đứng cách đó không xa đã vang lên.

Giọng của anh không to cũng không có sức, chỉ bình tĩnh nhắc nhở mọi người: "Đừng nhúc nhích."

Trong lúc khẩn cấp, Trần Tinh chỉ có thể quay đầu lại dùng tay ra hiệu với mọi người.

Hạ Trùng và bác sĩ đều tin tưởng đồng đội, cũng mạnh mẽ khống chế bản thân quay đầu nhìn về phía Lục Tân...

Trong mắt họ toát ra vẻ sợ hãi, vẻ mặt không dám tin và tuyệt vọng.

"Tét..."

Cũng vào lúc này, miệng của cô gái trên không trung khẽ mở.

Cô ấy kéo một sợi tơ ra rồi chợt thả xuống kích hoạt toàn bộ cái võng bằng tơ này.

Những người có năng lực đều dựa vào khả năng ưu việt của bản thân để cảm nhận được đang có một mũi dao lao về phía mình.

Cũng vào lúc này, đột nhiên Lục Tân vung tay lên.

Anh vung tay lên không trung, sau đó nắm thật chặt một thứ gì đó lại.

Tiếng "Vù vù" phát ra từ tay anh, không khí bị bóp méo và rung chuyển.

Cùng lúc đó, trước mặt anh xuất hiện một cái vòng xoáy rỗng.

Lục Tân đưa tay nắm lấy sợi tơ trong không khí và kéo nó về phía sau.

Không khí xung quanh bị bóp méo theo hướng anh kéo, đồng thời tỏa ra bốn hướng.

Tốc độ của anh cực nhanh, thậm chí còn nhanh hơn những sợi tơ này, trong nháy mắt chúng đã co rút lại.

Vì vậy những sợi tơ sắp cắt vào đám người Trần Tinh, Hạ Trùng và bác sĩ đã bị anh bóp méo, thậm chí là mất đi tác dụng, Lục Tân dùng một tay nắm những sợi dây này kéo về phía mình rồi vò chúng lại thành một mớ hỗn độn.

Lúc những người này bị những sợi tơ vây giữa đều có cảm giác như bị dao cắt qua.

Cảm giác run rẩy kỳ lạ kích thích lỗ chân lông của họ mở ra.

"Không có năng lực?"

Lúc Hạ Trùng thấy động tác của Lục Tân liền thốt lên.

Lúc trước bọn cũng từng phân tích, người có thể khống chế cô gái này chỉ có đội trưởng của tiểu đội kia.

Bởi vì đội của anh ta được các đồng nghiệp trong tiểu đội đặt biệt danh là 'Đoàn xiếc', gồm một người có năng lực xoắn, một người có năng lực điều khiển và đội trưởng 'không có năng lực'.

Người không có năng lực được gọi là Tư Nghị, là bởi vì bản thân người đó không có năng lực.

Đội trưởng Lý cũng là một người không có năng lực.

Anh ta không có năng lực do tinh thần đột biến, nhưng thông qua thí nghiệm tăng cường lại đạt được lượng cấp tinh thần cực mạnh.

Vì thế anh ta chỉ có thể sử dụng các đặc tính của năng lực tinh thần của bản thân.

Giống như phá hủy tinh thần, gây ảnh hưởng đến năng lực.

Năng lực nổi tiếng nhất của đội trưởng chính là hai cái này, trừ hai thứ đó ra thì còn cái nào khác hay không thì chưa nghe anh ta nhắc đến.

Vừa rồi trong lúc anh ta chiến đấu cùng cô gái này, họ cũng không nhìn thấy.

Không biết là không có hay là vì không kịp.

Nhưng rõ ràng vừa rồi Lục Tân sử dụng năng lực giống với năng lực của đội trưởng Lý.

Gây ảnh hưởng đến năng lực.

Phủ sức mạnh tinh thần khắp một khu vực nhất định để gây ra sự biến dạng kỳ lạ.

Trong phạm vi phóng xạ của sức mạnh tinh thần này, hầu hết tất cả đều sẽ sinh ra một đặc tính có xu hướng phóng ra năng lực tinh thần chủ chốt.

Đặc tính này mạnh đến mức nào phụ thuộc vào sức mạnh tinh thần của người giải phóng nguồn sức mạnh gây ảnh hưởng đến năng lực này.

Lục Tân cũng sử dụng cách này để cứu mọi người ở đây.

"Lách cách..."

Cùng lúc đó, Lục Tân kéo sợi tơ để giải cứu Trần Tinh và những người khác.

Sắc mặt của cô gái vẫn rất lạnh lùng, cả cơ thể bị chia năm xẻ bảy trong không khí đột nhiên kết hợp lại với nhau và rơi xuống mặt đất cạnh tòa nhà cao tầng, cô ta ngã mạnh đến nỗi làm cho lớp xi măng trên mặt đất xuất hiện những vết nứt như mạng nhện.

"Xì xì.."

Cô gái nhỏ trong chiếc váy trắng, trên mặt toát ra vẻ đau khổ và tức giận, sau đó lập tức đứng lên.

"Đùng đùng đùng..."

Chợt có tiếng bước chân dồn dập xung quanh, năm sáu bóng đen nhanh chóng lao về phía tòa nhà.

Cho đến khi ánh sáng chiếu vào họ mới phát hiện trước ngực bọn họ đều có ký hiệu tổ hành động đặc biệt của thành chính. Hai người dẫn đầu, một người đàn ông mang vest được ủi phẳng phiu không có một nếp gấp, một người khác mặc một chiếc váy đen đính đinh tán, đinh tán trên váy lóe sáng, trang điểm hiệu ứng khói quanh mắt theo phong cách Gothic cầm một cây roi dài trên tay.

Phía sau người đàn ông mặc vest là một đội viên đang cầm một hộp băng ghi hình màu đen.

Bọn họ là đội năng lực của thành chính, đi vào thành từ phía Tây thành phố Thủy Ngưu sau đám người Lục Tân.

Chẳng qua, khi họ gặp phải ảnh hưởng của "Hồi ức" ở thành chính thì lại đưa ra lựa chọn khác với anh, bọn họ cũng không dám coi thường nguồn ô nhiễm mà dùng tốc độ nhanh nhất để vượt qua con phố giả đó, rồi lần theo manh mối để tìm đến nguồn lây nhiễm ở đây.

Cuối cùng, họ tìm thấy căn phòng kia và giết nhân viên giám sát.

Cuốn băng đang nằm trong tay họ.

Sau đó đội hỗ trợ lại phát hiện ra dấu hiệu sinh mệnh của Đoàn Xiếc biến mất nên vội vàng chạy đến đây.

"Thứ gì vậy?"

Tất cả đều sửng sốt khi nhìn thấy bé gái mặc váy trắng nằm trong góc.

Thậm chí không cần suy nghĩ đã lấy khẩu súng được trang bị đạn đặc biệt ra chĩa vào cô gái: "Không được nhúc nhích."

Thế nhưng cô gái mặc váy trắng lại chẳng thèm để ý đến bọn họ, cô ta bật dậy.

"Đùng đùng đùng đùng."

Những người này không hề suy nghĩ mà đã nổ súng, viên đạn gầm lên và lao thẳng về phía cô gái nhỏ.

Tất cả họ đều đang sử dụng vũ khí đặc biệt, lúc đạn ra khỏi nòng tạo thành những vòng cung màu xanh lam lóe lên, đan xen mở ảo thành một tấm lưới.

Trong tình huống này, cô gái nhỏ đó có chạy nhanh đến đâu cũng sẽ bị sa lưới.

"Dừng tay."

Mà lúc này, khuôn mặt Lục Tân bị bóp méo lại, giãy giụa giống như vừa tức giận vừa lo lắng.

Lúc rống lên. anh giơ chân lên giẫm mạnh xuống đất.

"Vù."

Không khí xung quanh anh bởi vì chịu phóng xạ của năng lực tinh thần đều bị bóp méo bỗng chốc khuếch tán ra tứ phía.

Đánh mạnh vào tinh thần.

Khoảnh khắc đế giày chạm mặt đất, bụi trên mặt đất, sỏi đá, thậm chí cả máu bắn tung tóe và bay khỏi mặt đất khoảng mười xăng ti mét theo một đường vòng cung, rồi lập tức lan rộng vài chục mét.

"Đùng đùng..."

Những viên đạn lao về phía cô bé lập tức chệch quỹ đạo.

Như thể bị một cơn gió mạnh thổi qua, chúng ngay lập tức đập vào tòa nhà bên cạnh rồi biến thành một tấm lưới điện chói mắt.

Cùng lúc đó, cơ thể mà cô gái nhỏ vừa đứng lên lại ngã xuống.

"Cái quái gì vậy?"

Hai đội vừa chạy tới cũng bị bất ngờ đồng loạt chĩa vũ khí về phía Lục Tân.

"Không được nổ súng!"

Đúng lúc này Hạ Trùng hét lên ngăn bọn họ lại.

Ở hướng khác, cô gái nhỏ mặc váy trắng bị sức mạnh của Lục Tân đè trên mặt đất, đồng tử tròng đen lớn hơn tròng trắng lạnh lùng và tức giận, cô ta lại chia ra đồng thời có thể có dấu hiệu bắt đầu tách ra.

"Đừng nhúc nhích!"

Lục Tân quay đầu nhìn cô ta, giọng nói trầm thấp phát ra từ cổ họng đồng thời cất bước đi về phía cô ta.

"Ầm ầm!"

Năng lực bóp méo lại quét tới, áp lực nặng nề đè lên cô gái, dồn cô ta vào góc tường.

Xi măng dưới cơ thể cô bị đè ép thành mảnh vụn.

Sức mạnh bóp méo tinh thần mạnh mẽ, giống như từng lớp nước lần lượt đè lên cơ thể cô ta.

Khung xương mảnh mai tinh tế phát ra âm thanh tanh tách như thể từng cái một sẽ bị áp lực này bẻ gãy.

"Ha ha ha..."

Dù cô ta đang chịu áp lực này vẫn cố gắng ngẩng đầu.

Há to miệng ra hai bên, để lộ ra từng chiếc răng một, hàm răng sắc nhọn.

Trong con ngươi màu đen dần hiện lên màu đỏ tươi nhàn nhạt.

Hình như cô ta không hề sợ hãi chút nào, vẫn đong đưa tay chân mảnh khảnh, cố gắng chống người đứng dậy nghênh đón sức mạnh gây ảnh hưởng đến năng lực, cô ta cúi người cầm con dao rơi dưới chân lên rồi nhìn Lục Tân đang dần đi lại cô ta cách đó không xa.

"Vù..."

Cô ta lại nhảy lên và nhào về phía Lục Tân.

Nhưng lúc này Lục Tín vừa tiến thêm một bước, trong nháy mắt sức mạnh gây ảnh hưởng đến năng lực lại đè xuống cô ta lần nữa.

Lần này còn mạnh hơn so với lần trước.

Cô ta không chỉ hoàn toàn bị nghiền nát trong góc nhà mà con dao trong tay cũng cắm ngược trở lại bên má cô ấy, hai đội xung quanh vừa chạy tới, nhưng cảm thấy áp lực nặng nề đang ập tới thì kinh ngạc nhanh chóng lùi lại.

Xương của cô ta sắp vỡ vụn.

Thế nhưng cô ta vẫn cố gắng chống tay muốn đứng lên rút dao găm trên tường ra.

Khi Lục Tân đến chỗ cô ta, cô ta khó khăn rút con dao đồng thời quay đầu nhìn Lục Tân.

Lục Tân cúi đầu nhìn cô ta, khuôn mặt anh chìm trong bóng tối.

Không thể thấy rõ nét mặt của anh, chỉ có thể cảm nhận được một hơi thở nguy hiểm khiến người ta run rẩy phát ra từ anh.

Cô gái dùng toàn bộ lực của cánh tay vặn vẹo để rút con dao ra.

Cô ta cố gắng hết sức cầm lấy con dao đâm Lục Tân.

Đúng lúc này Lục Tân đột nhiên cúi xuống, vươn tay ôm cô ta vào lòng.

Động tác của cô gái đột nhiên bị khựng lại, lần đầu tiên trên mặt cô ta có vẻ giật mình và bối rối.

"Xin lỗi."

Lục Tân ôm chặt lấy cô, thì thầm: "Anh quên em, bé Thập Cửu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận