Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1373: Năng lực chân chính của thí nghiệm (2)

Mãi đến khi nghe được giọng nói của cha Lục Tân mới giật mình tỉnh lại.

Hóa ra bóng người màu đen đang treo lơ lửng trước mặt anh, thiếu chút nữa đã chiếm đoạt bản thân anh.

Ảnh hưởng của lực lượng phán đoán đối với bản năng của người đã đạt đến mức khó tin, thậm chí anh không hề biết rằng, tất cả phản ứng của mình như bình thường dường như đã bị bóp méo.

Thế giới xung quanh không ngừng thay đổi thất thường, không còn cách nào phân biệt thật giả.

Chỉ có lực lượng và suy nghĩ quỷ dị trong cơ thể anh là không ngừng dâng lên.

Lục Tân cũng không biết lúc này bản thân anh đã lấy tay trái ấn lên tay phải, im lặng đứng tại chỗ, thân thể không ngừng run rẩy.

“Hi hi…”

Trong lòng bàn tay phải của anh, chỗ bị cây đinh đâm xuyên qua, bỗng nhiên bắt đầu chảy máu, những giọt máu tươi không ngừng rơi xuống đất.

Sau đó, ở chỗ mà máu tươi nhỏ xuống, bắt đầu xuất hiện từng cây con, những cây con này giống như chồi non của thực vật vậy, dần dần lớn lên, quấn quanh hai chân của anh, không ngừng đâm vào da anh, lại đâm ra, giống như một loài thực vật đang phát triển.

“A !.”

Ánh mắt Lục Tân dần mở ra, bên trong tất cả đều là tia máu không ngừng ngọ nguậy, dường như muốn cuộn lại thành một con số.

Xa xa, những người xét xử màu đen, đều đã im im lặng trở lại.

Bọn họ xếp thành một hàng, lạnh lùng nghiêm túc nhìn Lục Tân, không có bất kỳ động tác gì.

Dưới cái nhìn soi mói của bọn họ, da của Lục Tân bỗng nhiên xuất hiện từng cái bọc nhỏ.

Giống như bên trong có cái tay đang dùng lực chống lên.

Bất chợt, trên cổ cũng xuất hiện rất nhiều bọc nhỏ như vậy, thậm chí có chỗ còn hiện rõ hình dáng một cái tay nhỏ giống như có một người, không đúng, là vô số người nhỏ đang dùng giằng trong cơ thể Lục Tân, tức giận muốn xé rách da anh, chui từ cơ thể anh ra ngoài.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả người xét xử mặc quần áo màu đen, trên mặt cũng từ từ lộ ra nụ cười.

Ảnh hưởng của lực lượng xét xử đối với trí nhớ con người: hệ lồng giam.

Nhận thức đã xuất hiện sai lầm thì luôn nghĩ rằng bản thân mình trong quá khứ cũng toàn là sai lầm.

Mỗi một chuyện bản thân làm trong quá khứ đều không thể tha thứ được lúc này hình thành tương phản so với hình ảnh tươi sáng của chính mình

Vì vậy, bị kẹt vào bên trong lồng giam trí nhớ, khó mà tự kiềm chế, không thể nào giải thoát.

“Đến lúc rồi.”

Nhìn cơ thể Lục Tân không ngừng bị đội lên những hình dáng kỳ lạ, những người xét xử mặc quần áo đen này, trên mặt lộ ra nụ cười.

“Xét xử thành công.”

Dù là người trước mắt này, giống như ma quỷ, nhưng dưới lực lượng xét xử, anh ta vẫn thành công bị vây lại trong lồng giam ký ức.

Bây giờ chỉ cần thực hiện một bước cuối cùng là được rồi.

Một trong số những người xét xử mở miệng, sau đó tất cả những người xét xử khác cũng làm theo động tác đó.

Bọn họ đưa tay ra sờ vào bên trong âu phục, sau đó từ từ lấy ra một thanh kiếm.

Chuôi kiếm được gắn một viên đá quý màu đỏ tinh xảo, trên thân kiếm có khác hoa văn tỉ mỉ, giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy.

Bọn họ không có động tác nào khác, chỉ lấy thanh kiếm này ra.

Nhẹ nhàng đặt ở trong tay.

Một khắc sau Lục Tân chợt ngẩng đầu lên, mạch máu trong mắt thay đổi tới trình độ cao nhất, lực lượng tinh thần vô hình xuất hiện, những thanh kiếm này bỗng nhiên bay đến bên cạnh người anh, sau đó anh giơ tay lên cầm chúng.

Anh cầm lấy một chuôi, thì có một chuôi đâm vào trong cơ thể anh.

Sau đó lại một chuôi, lại một chuôi nữa.

Từng thanh kiếm không ngừng đâm liên tiếp vào trong cơ thể anh, chọc anh giống hệt như một con nhím.

Chứng kiến cảnh này, trên mặt những người xét xử đều lộ ra nụ cười chiến thắng.

Tầng thứ bảy của lực lượng xét xử, tự mình ảnh hưởng chính mình tên: kiếm xét xử.

Khi đạt đến một trình độ ô nhiễm nhất định, Lục Tân với bản thân trong trí nhớ của mình đã hình thành đối lập cao nhất.

Vì vậy anh bắt đầu mượn những thanh kiếm trong tay người xét xử, tự đâm vào cơ thể mình, giết chết từng bản thân mình trong quá khứ.

Đến khi anh hoàn toàn giết hết bọn họ như vậy, cũng hoàn toàn hủy diệt chính mình.

“Con đang làm gì vậy…”

Cha anh hét to, bóng dáng không ngừng bay lên, muốn ngăn cản Lục Tân lúc này, nhưng chỉ có thể bất lực giãy giụa.

Những thanh kiếm đâm vào cơ thể Lục Tân, giống như đóng đinh và trên người anh.

Thậm chí anh bắt đầu không chịu được nữa mà đưa ánh mắt cầu xin mẹ giúp đỡ, muốn bà ra tay giúp Lục Tân lúc này.

“Anh.…”

Đúng lúc này có một bóng dáng nho nhỏ, nhảy tới bên người của mẹ, là em gái vẫn không chịu rời đi.

Cô bé lo lắng nhìn con nhím Lục Tân, nhỏ giọng hỏi: “Anh có sao không ạ?”

“Trước khi nội hạch của tinh thần thật sự ra đời, luôn phải trải qua một lần rửa tội như vậy.”

Mẹ nhẹ giọng trả lời: “Tự mình phủ nhận bản thân mình, tự mình xét xử, xét xử càng hoàn toàn càng có thể biết bản thân mình như thế nào, có vài người sau khi tự mình xét xử hoàn toàn sụp đổ, nhưng cũng có những người trải qua một lần xét xử như vậy, mới có thể tìm được bản thân mình chân chính.”

Vừa nói bà cũng khẽ thở dài một tiếng, nói tiếp: “Chúng ta có thể thay anh gánh vác rất nhiều thứ, nhưng đến cuối cùng vẫn cần anh phải tự mình chịu đựng.”

“Mẹ nghĩ cái này gọi là năng lực chân chính của thí nghiệm đi.”

“Thí nghiệm thất bại, giết chết nhân tính.”

“Thí nghiệm thành công, anh cũng chỉ chính xác trở thành…”

“Không sai, đây mới là bản chất chính xác của thí nghiệm.”

Cũng đúng lúc này, lão viện trưởng đi xuống từ trên xe bên ngoài thành.

Ông ta nhìn về phía Thanh Cảng, khẽ nâng hai tay, mượn động tác để diễn tả kích động trong nội tâm mình.

“Năng lực của thí nghiệm, cũng không phải thí nghiệm nhắm vào lực lượng của chính bản thân anh ta…”

“Lực lượng của anh ta đến từ sự ô nhiễm ban đầu, ai mà nhàm chán như vậy? Tiến hành thí nghiệm đối với lực lượng tinh thần?”

“Lực lượng tinh thần vốn dĩ không cần hoài nghi, ngay từ đầu đã là vô hạn.”

“Mà thí nghiệm chúng ta phải làm, là thí nghiệm đối với áp lực.”

“Nhìn xem anh ta có chống nổi trận áp lực này hay không, có bắt đầu thật sự đánh thức thần tính trên người hay không?”

“Đây mới là ý nghĩa thực sự của thí nghiệm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận