Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 132: Quái vật mặt người ghép lại (2)

Khuyết tật mang đến cảm giác khác thường, đến quái dị.

Nhưng điều làm cho Lục Tân cảm thấy bất ngờ chính là nửa con quái vật còn sót lại kia, một nửa khuôn mặt còn sót lại trên người nó đột nhiên há to miệng, rồi phát ra tiếng kêu đau đớn. Cùng lúc đó, nó lại dẫm lên “cọc người” phía dưới lập tức bò nhanh về trước.

Những chỗ nó bò qua, một khuôn mặt rồi thêm một khuôn mặt có các loại cảm xúc không ngừng bị nó hút theo, sau đó dung hợp vào trong cơ thể nó, cảnh này khiến cho cơ thể nó lại nhanh chóng to lên lần nữa. Mà những vật thể bị nó cướp đi “khuôn mặt” thì bắt đầu ngã quỵ xuống đất, không phát ra tiếng động nữa. Điều này làm cho những nơi sau khi nó bò qua, từng người từng người đồng loạt ngã xuống, càng lúc càng lan rộng ra.

“Không đúng…”

Nhìn thấy cảnh này, Lục Tân bỗng nhiên lắp bắp kinh hãi, nói thầm.

Trong kênh, Hàn Băng căng thẳng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Không đúng, sao con quái vật này có thể lớn lên được?”

Dường như Bích Hổ trên bức tường cũng phát hiện vấn đề, giật mình kêu lên: “Chỉ số đo lường càng lúc càng cao…”

“Con quái vật tinh thần này có thể cắn nuốt sức mạnh tinh thần của mọi người xung quanh…”

Lục Tân cũng phát hiện vấn đề này, trên mặt lộ ra cảm xúc căng thẳng, cả người tăng tốc phóng về phía con quái vật.

“Xoẹt…”

Anh tăng tốc đuổi theo phía sau con quái vật kia rồi dùng sức xé một nửa cơ thể nó xuống.

Còn con quái vật kia sau khi bị anh xé một phát thì nó cũng không quay đầu lại mà chỉ nhanh vọt vào trong đám người, phía dưới chân tường dày đặc người, như là biến thành đại dương của nó, nó cắm đầu chui vào đại dương. Trên những cơ thể mà nó đi qua đều bốc lên sức mạnh tinh thần, rồi hóa thành một khuôn mặt trên người nó, điều này cũng làm cho cơ thể nó càng lúc càng to hơn.

Khuôn mặt trên người nó càng lúc càng nhiều, mỗi khi Lục Tân xé xuống một cái, thì càng có nhiều cái dung hợp vào hơn.

Thậm chí còn có không ít khuôn mặt nhìn về phía Lục Tân, lộ ra vẻ mặt hưng phấn hoặc phẫn nộ, thậm chí còn có người le lưỡi với anh.

“Con quái vật đang dần lớn lên…”

“Nếu nó có thể trưởng thành thông qua việc dung hợp sức mạnh tinh thần với những người dưới chân tường, vậy chẳng phải…”

Trong kênh, tiếng của tổ phân tích thông tin cũng có hơi ngạc nhiên.

Thậm chí Thiết Thúy còn sốt ruột kêu to: “Không thể nào, không có quái vật tinh thần nào có thể dung hợp sức mạnh tinh thần của những người khác nhanh như vậy. Cấp bậc ô nhiễm càng cao thì càng dễ dung hợp với những sức mạnh tinh thần khác. Nhưng cho dù nguồn ô nhiễm cấp A cũng không thể…”

“Dù sao cũng là đồ có liên quan đến giáo hội khoa học kỹ thuật, có quái lạ một chút cũng bình thường…”

Giọng nói của Bích Hổ cũng vội vàng vang lên: “Nhưng mà mấy người nên tìm ra nguyên nhân nhanh lên, tôi có một dự cảm không tốt…”

Cùng lúc đó, tiếng súng nặng nề và đáng sợ liên tục vang lên.

“Bằng!” “Bằng!” “Bằng!”

Họng súng trong tay Bích Hộ càng lúc càng bắn ra nhiều đạn, từng viên một bắn lên trên người con quái vật tinh thần kia.

Mỗi một viên đạn bắn vào đều biến thành một luồng điện chói mắt trên người con quái vật, làm cho một phần cơ thể của con quái vật bốc hơi. Rồi mỗi lần Lục Tân vồ tới là có thể xé một phần trên người nó xuống. Nhưng dưới sự hợp sức của hai người, cơ thể con quái vật kia vẫn không ngừng phát triển. Ban đầu chỉ mới bốn năm gương mặt, dần biến thành mười mấy gương mặt, rồi lên mấy chục gương mặt…

Chỉ trong một thời gian cực ngắn, cơ thể con quái vật này đã cao hơn chừng ba mét, dài chừng bảy tám. Từng khuôn mặt người dính vào con quái vật, mỗi khuôn mặt đều có một nét biểu cảm riêng, chúng không ngừng vặn vẹo, giãy giụa.

“Cấp tinh thần ba trăm…”

“Năm trăm…”

“Một ngàn…”

Trên mảnh đất hoang bên cạnh, có một tiểu đội chuyên kiểm tra đo lường cấp tinh thần, lúc này họ nhìn đồng hồ đo trước mặt, biểu cảm trên mặt họ giống như gặp ma, đến cả giọng nói cũng có vẻ trở nên gian nan khác lạ.

“Không xong rồi, cấp của con quái vật tinh thần này đã sắp lên đến hai ngàn…”

“Trời ạ, vậy chẳng phải đã đạt tới cấp C…”

“Dựa theo tốc độ phát triển này, tôi nghi ngờ năm phút sau nó sẽ phát triển đến B, hai mươi phút sau sẽ phát triển đến cấp A!”

“Đừng chần chừ nữa, mau gửi cảnh báo cấp một về trụ sở chính…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận