Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 422: Đừng nhìn bọn họ như một con cừu (1)

Không hiểu rõ về mọi người sống hoang dã mà một thân một mình đi ra khỏi thành phố thì đúng là một chuyện vô cùng nguy hiểm.

Nhưng mà suy nghĩ lại thì Lục Tân cũng đã có kinh nghiệm ra khỏi thành phố một lần rồi, cho nên xem như cũng không còn quá nguy hiểm như vậy nữa.

Ấn tượng lưu lại khi Lục Tân lần đầu tiên rời khỏi thành phố cũng khá tốt, mặc dù chuyện của thị trấn Hắc Thủy có hơi rối loạn một chút nhưng mà những người của Rắn gia cũng là những người rất có lý lẽ, đối xử với người khác cũng rất là nhiệt tình, không chỉ phối hợp giúp đỡ cho nhiệm vụ của anh mà còn tặng cho không ít đặc sản quê nhà lúc những người Lục Tân sắp rời khỏi thị trấn.

Như vậy cũng xem như là một thị trấn nhỏ vui vẻ...

... Nhưng mà quên những chuyện này đi, những nơi như thị trấn nhỏ vui vẻ đó mà tránh được thì vẫn nên tránh là hơn.

“Kính mắt.”

Ngồi trên chiếc xe mô tô, Lục Tân lái xe ra khỏi chiếc cầu treo thép.

Lục Tân nhìn con đường phía trước mặt quanh co ngoằn nghèo đến mức không thể nhìn ra được phương hướng nào thì nhẹ giọng hô lên mấy chữ: “Bản đồ.”

Một loạt dữ liệu được hiện lên bên phía mắt trái của chiếc kính mắt, chọn đích đến là thành phố trung tâm, tổng hợp ra một số con đường và cách di chuyển đến đích.

Đây là một tấm bản đồ khổng lồ, được xem như là đã bao gồm toàn bộ đất đai ở phía phương Bắc.

Bản đồ dần dần thu nhỏ lại, sau đó xuất hiện ra một cái mũi tên với điểm bắt đầu là thành phố Thanh Cảng và điểm kết thúc là thành phố trung tâm.

Sau đó mũi tên màu xanh lá cây cũng dần dần to lên, biến thành tỉ lệ một so với một trăm, chỉ rõ con đường phía trước vẫn cứ một mực kéo dài.

“Thật tân tiến...”

Lục Tân bĩu môi một cái, sau đó lập tức khởi động xe.

Lần trước Lục Tân và Bạch Hổ ra khỏi thành phố vẫn đang dùng bản đồ quân sự chỉ đường.

Nhưng lần này, có tấm “bản đồ” mắt kính này thì càng tiện lợi hơn nhiều.

Hàn Băng đã giúp anh làm số liệu để bổ sung vào trong hệ thống của chiếc kính mắt này cho nên lúc nào cũng có thể dùng.

Theo như lời của Hàn Băng thì những số liệu này không chỉ giúp anh tìm ra được đường đi tốt nhất mà còn xác định được các điểm tập kết và các thành phố bỏ hoang mà anh đã đi qua trên đường đi, cũng như xác định được mức độ nguy hiểm của các thành phố hoặc các điểm tập kết đó, để có thể tránh khỏi chúng một cách thật kịp thời hoặc cũng có thể bổ sung một số đồ dùng cần thiết kịp thời.

Đối với khu vực có nhiều người sống hoang dã đi lại mà nói thì đây chính là một đồ vật vô cùng quan trọng...

... Bởi vì nếu như trên đường đi mà xe bị hết xăng thì Lục Tân sẽ phải đẩy xe đi rất lâu.

Dĩ nhiên là Lục Tân cũng đã cẩn thận chuẩn bị một tấm bản đồ bằng giấy để lỡ đề phòng khi bị mất mắt kính.

Ngoài tấm bản đồ ra thì Hàn Băng cũng đã nói cho Lục Tân biết là với tư cách là một chuyên gia luôn cập nhật thông tin của anh thì Hàn Băng sẽ luôn luôn mang theo điện thoại ở bên người, bất cứ khi nào, bất cứ ở đâu, hay bất cứ lúc nào Lục Tân gặp phải sự cố thì có thể lập tức liên lạc cho cô ấy để yêu cầu hỗ trợ thông tin đều được hết.

Lục Tân cảm thấy khá là cảm động.

“Vù...”

Trong một căn phòng hợp ở thành phố chính của thành phố Thanh Cảng, giáo sư Bạch đang nhìn theo bóng dáng của Lục Tân đang biến mất ở cuối con đường thông qua một tấm màn hình.

Ông ta tháo mắt kính xuống, dùng tay xoa xoa lên mi tâm rồi nói: “Hiện tại mọi người cảm thấy như thế nào?”

Giọng nói của giáo sư Tô vang lên trong điện thoại: “Hiện tại rất muốn anh ta đi để làm gì, lại cũng không muốn biết anh ta đi để làm gì.”

“Bíp...”

Đó là âm thanh của bộ trưởng Thẩm khi ông ta trực tiếp tắt điện thoại.

Giáo sư Bạch đeo lại kính, vừa cười vừa nói: “Lão Thẩm đây là đang vội vã để lên chiến hạm sao? Thậm chí ngay cả một câu cũng không hề nói...”

“Cũng có thể là ông ta không thích cái loại kết quả không xác định được này lại còn bất lực không thể làm gì được mà thôi, anh lại còn hỏi ông ta hết lần này đến lần khác như vậy.”

Giáo sư Tô cười một tiếng, sau đó lại nói: “Đội đi trên biển đầu tiên đã chuyển tin tức về báo đã đi đến Hải Thần Quốc rồi, anh biết kết quả như thế nào không?”

Giáo sư Bạch gật đầu rồi nói: “Có phải kết quả không giống như những gì mà các anh đã nghĩ không?”

“Đâu chỉ có không giống thôi đâu.”

Giáo sư Tô thở dài trong điện thoại, ông ta nói:

“Chúng tôi nghĩ rằng đó sẽ là một cuộc chiến tranh, nhưng khi đội đầu tiên đi đến Hải Thần Quốc, bọn họ nhận thấy rằng phía bên kia hình như chưa sẵn sàng cho việc kháng cự.”

“Tình huống của bọn họ trên căn bản là đã không còn cách nào có thể trì hoãn được nữa.”

“Sau khi đội đầu tiên tiết lộ danh tính của bọn họ thì điều đầu tiên họ làm là lấy thông báo truy nã của Diệp Lão và người có năng lực kia, vạch ra ranh giới rõ ràng với hai người đó và bày tỏ mạnh mẽ mong muốn gia nhập thành phố Thanh Cảng của chúng ta...”

“Bây giờ tôi mới nhận ra lão nhân đối xử với chúng ta rất là lợi hại.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận