Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 959: Tòa nhà quỷ ám ăn thịt người (2)

Thấy đối phương đã hỏi đến điều quan trọng nhất, anh ta vừa giật mình vừa sợ hãi, hét to:

“Đàn Gia, không phải, không phải tôi không nói...”

“Chỉ là vừa rồi ông không hỏi đến cái này mà…”

“Trước khi đi ra ngoài làm nhiệm vụ đó, cấp trên còn dặn dò chúng tôi chuẩn bị trước, cho chúng tôi một ít vũ khí mới, còn dặn… Còn dặn chúng tôi mặc một ít quần áo kỳ lạ, trông giống như đồ phòng hộ, trên đầu còn có mũ bảo hiểm băng thủy tinh…”

“Lúc ấy côi còn cảm thấy khá kỳ lạ, đó là rõ ràng đêm đó không xảy ra chuyện gì cả…”

“Nhưng mà ngày hôm sau khi tôi trở về, lại phát hiện mũ thủy tinh của mình xuất hiện vài vết rạn.”

“Giống, giống như là bị thứ gì đó đập vào, nhưng mà loại thủy tinh cường hóa vốn cực kỳ rắn chắc, đến đạn bắn vào cũng chỉ để lại một chấm trắng, tôi đội thứ đó trên đầu, không hề có thứ gì tác động vào, thế mà lại bị nứt ra…”

“Lúc ấy… tôi còn tưởng mình gặp ma nữa!”

Anh ta càng nói, sắc mặt càng tái nhợt, giống như nhớ ra một vài việc đáng sợ: “Còn nữa, từ sau khi trở về, tôi không biết có phải mình bị sợ hãi hay không mà bắt đầu ngủ không ngon, mỗi khi sắp ngủ sẽ luôn nghe thấy một vài âm thanh...”

Anh ta nói tới đây, cả người hơi mất tự nhiên co rụt lại, có vẻ cực kỳ sợ hãi.  

“Lạ... Cực kỳ lạ...”

“Đó là, đó là một âm thanh giống như những cái vảy cọ xát vào nhau…”

“Rất rất nhỏ, nhưng lại cực kỳ rõ ràng, chỉ cần tôi vừa nhắm mắt lại, là đã… đã nghe thấy âm thanh này...”

Không biết từ khi nào mà bầu không khí xung quanh đã trở nên cực kỳ yên lặng.

Mọi người ở đây đều lẳng lặng nghe anh ta nói, không hiểu sao cả người lại cảm thấy rùng mình, sống lưng hơi ớn lạnh.

Nhất làm đám đàn em của Đàn Gia, vẻ mặt của họ loáng thoáng xuất hiện một chút hoang mang.

Thậm chí còn có người lẩm bẩm tự nói: “Kỳ lạ, hình như tôi cũng đã nghe thấy…”

Lục Tân nhạy bén nắm giữ tiếng thì thầm này, trong lòng thầm nghĩ: “Hay là đây là điểm đặc biệt của những người mất ngủ?”

“Âm thanh đó rất là đáng sợ, gần như khiến cho người nghe nổi điên...”

“Nếu chỉ thỉnh thoảng thì không nói…”

Từ Côn giống như đang chìm trong hốt hoảng, giọng nói yếu ớt: “Nhưng tôi lại luôn nghe thấy, tôi không dám ngủ, nhưng may mắn là thời gian đó tinh thần tôi vẫn khá tốt, có thể không vài này cũng được, nhưng mà, nhưng mà tôi không ngờ rằng vốn ban đầu chỉ mình tôi nghe thấy âm thanh đó, sau đó… sau đó vợ và con tôi cũng đều nghe thấy...”

“Tôi… Tôi sợ hãi, lo lắng bọn họ cũng sẽ bị giống tôi, cho nên tôi trốn ra khỏi nhà…”

“Tôi, tôi vẫn luôn chờ cấp trên đưa ra lời giải thích, nhưng bọn họ, cho đến bây giờ họ vẫn còn ở trong tòa nhà kia…”

Lời này không cần kiểm tra, bởi vì tất cả mọi người nhìn ra Từ Côn nói thật.

Nếu nói láo thì có thể tự bịa ra, nhưng cảm giác sợ hãi và trạng thái tra tấn đan xen vào nhau kia lại chẳng thể nào giả vờ được.

“Còn có một vấn đề...”

Lúc này, Hàn Băng bỗng nhiên nhìn về phía Từ Côn, nhẹ giọng dò hỏi: “Vì sao các anh lại nói tòa nhà số chín kia là tòa nhà quỷ ám?”

“Tôi…”

Từ Côn ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Băng, dường như hơi do dự, Đàn Gia hỏi chuyện thì anh ta phải đáp, còn người này...

Đàn Gia lạnh lùng trừng mắt lườm anh ta một cái, từ từ giơ gậy lên.

Từ Côn vội vàng trả lời: “Tôi nói, tôi nói, lời này là đồng nghiệp nói với tôi, trước khi những lãnh đạo cấp cao đi vào tòa nhà quỷ ám thì đã sắp xếp những cánh tay đắc lực của họ đi vào phụ trách công tác bảo vệ, không cho người ngoài vào, cũng không cho ai đến gần… Lúc ấy, những cánh tay đắc lực đó không đi cùng chúng tôi ra bên ngoài chấp hành nhiệm vụ... Nhưng mà đàn em của họ nói, từ sau khi họ ra khỏi tòa nhà đó thì rất kỳ quái.”

“Mỗi khi tới gần tòa nhà kia, họ sẽ luôn có cảm giác có thứ gì đó nhìn chằm chằm mình…”

“Còn có người nói, tòa nhà kia sẽ… Sẽ ăn thịt người, nếu ai có dã tâm đến gần đó sẽ bị ăn thịt luôn…”

Bầu không khí trong phòng lại lập tức trở nên cực kỳ yên lặng.

Đàn Gia nghe xong, sắc mặt thay đổi rõ rệt, đột nhiên ông ta nhấc gậy lên gõ nhẹ xuống sàn: “Mẹ kiếp, đêm hôm khuya khoắt cậu kể chuyện ma quỷ hả?”

Từ Côn lập tức ôm đầu nói to: “Tôi nói thật, tôi nói thật mà…”

“Có lẽ anh ta không nói dối.”

Hàn Băng với Lục Tân liếc mắt nhìn nhau, xác định vấn đề.

“Nếu như vậy, tôi đã nắm được vấn đề rồi, chỉ cần làm rõ trong tòa nhà quỷ ám kia có gì thì có thể làm sáng tỏ rất nhiều chuyện.”

Hàn Băng nghiêm túc nghĩ, nói: “Tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp một kế hoạch...”

Nhìn thấy khuôn mặt Hàn Băng đã hiện rõ mệt mỏi, nhưng lại cố gắng giữ vững tinh thần để đưa ra đề nghị cho họ, Lục Tân không nhịn được mà cười nói: “Cô đã làm rất tốt rồi, không cần ôm đồm thêm chuyện này vào người đâu.”

Nói rồi, anh khẽ nhìn cô ấy gật đầu: “Chuyện này giao cho tôi.”

Hàn Băng hơi bất ngờ, nói: “Anh đơn binh định làm như thế nào?”

Lục Tân cười nói: “Đương nhiên là tìm thẳng đến cửa rồi.”

Hàn Băng lắc đầu theo phản xạ tự nhiên: “Không được không được, quá nguy hiểm...”

Lục Tân ngẩn ra một chút, sau đó nhìn về cô gái nhỏ đang chìm trong mơ hồ này, đột nhiên anh cảm thấy cô ấy khá đáng yêu.

“Cô nói thế, là nói ai nguy hiểm?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận