Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 928: Thuẫn và kiếm của Thanh Cảng (2)

Lúc chạy trên hoang dã sẽ luôn có một cảm giác phức tạp.

Xét một khía cạnh nào đó, người đã quen sống một thời gian dài trong tường thành, một khi ra ngoài hoang dã thì sẽ bị cảnh tượng trời đất mênh mông, khung cảnh vô hạn nhét đầy tâm trí, có cảm giác trái tim và não bộ lập tức bị mở banh ra trở nên trống trải. Về một mặt nào đó, bởi vì mọi người đều biết ở một góc có vẻ như rất yên bình nào đó ngoài hoang dã, sẽ luôn ẩn giấu một vài nguy hiểm không biết tên, khiến lòng người luôn bất an…

Con người đúng là sinh vật sống quần cư.

Nếu không, tại sao khi đối mặt với vùng hoang dã rộng lớn này, sẽ nảy sinh cảm giác áp lực và khủng hoảng chứ?

Có điều, cũng may tiếng hát kỳ diệu tuyệt vời của Bích Hổ đã làm hành trình này trở nên vui vẻ hơn, không còn đơn điệu như trước.

“Cô Hồng Xà, cô có bài hát nào muốn nghe không?”

“Cô Hồng Xà, muốn tôi thể hiện giọng hát cuồng dại cho cô nghe một chút không?”

“Cô Hồng Xà, cô có muốn nhìn thấy tôi dùng cái chân này làm cho chiếc xe vọt lên trên không?”

Bích Hổ mặt đeo kính râm, một tay cầm tay lái, trong miệng còn ngậm một miếng sô cô la, suốt dọc đường đi anh ta đều dùng những hành động bất thường để biểu đạt dục vọng mãnh liệt của mình, nếu như không có ai tiếp lời anh ta, thì anh ta cũng có thể tự mình nói luyên thuyên hết một buổi sáng.

Hơn nữa, có người, có những lời thổi phồng, có những lời đùa vui, có cả gánh nặng, cho dù không ai vỗ tay thì cũng tạo nên được hiệu ứng vô cùng tuyệt vời…

Chỉ là cô Hồng Xà được Bích Hổ ân cần quan tâm mỗi lần anh ta hỏi đến thì cô ấy chỉ xấu hổ cúi đầu mỉm cười.

Cô ấy giống như người không thích nói chuyện, tuy trang điểm gợi cảm nhưng tính cách lại hướng nội.

Đương nhiên, Bích Hổ cũng không thèm quan tâm cô ấy có trả lời mình không, cái cúi đầu e thẹn kia chính là câu trả lời tốt nhất.

Hàn Băng ngồi ở trên xe luôn cầm bản đồ, hoặc là những hồ sơ khác nghiên cứu, thỉnh thoảng đến một nơi nào đó nghe Bích Hổ giới thiệu thì cười đùa theo. Còn Lục Tân chỉ ngồi ở trên ghế phụ im lặng nhìn phong cảnh dần lùi lại phía xa ngoài cửa sổ.

Hàn Băng lên kế hoạch rất cẩn thận, đồ dụng lại đầy đủ nên suốt đoạn đường này họ đi rất thuận lợi.

Ừm, ngoại trừ có một lần Bích Hổ quá hưng phấn, muốn biểu diễn kỹ thuật nhắm mắt lái xe suýt nữa rơi xuống mương ra thì rất thuận lợi.

Thuận lợi đến mức thậm chí chẳng có gì đáng nói.

Nhưng đến khi sắp đến Hắc Chiểu, họ đã gặp được một vài đoàn xe qua lại giống như những người đó hoàn toàn không biết gì về tình trạng thành phố Hắc Chiểu lúc này, điều này làm Lục Tân cảm thấy hơi tò mò. Có điều Hàn Băng cũng không bất ngờ trước tình hình này, giải thích:

“Một thành phố Cao Tường đóng thành là chuyện lớn.”

“Tuy rằng thành phố Hắc Chiểu xác định họ đã bùng ô nhiễm rất nghiêm trọng, nhưng họ không thể nào công khai tuyên bố ở chỗ họ xảy ra chuyện được. Thậm chí bây giờ phần lớn cư dân ở Hắc Chiểu chắc còn không biết bản thân họ đã xảy ra vấn đề, cho nên trước khi được chúng ta đến chi viện thì những người khác vẫn còn cho rằng Hắc Chiểu là một thành phố bình thường, ai cần vận chuyển thì cứ vận chuyển, còn ai làm ăn buôn bán thì vẫn tiếp tục buôn bán...”

“Quả thật, đây là một cách giải quyết rất vô trách nhiệm.”

“Nhưng trong mười thành phố Cao Tường, e rằng có đến bảy nơi lựa chọn làm thế.”

Lục Tân nghe Hàn Băng giải thích xong cũng không nói thêm gì nữa.

Chỉ là ấn tượng về thành phố Hắc Chiểu trong thâm tâm anh đã lập tức giảm sút đáng kể.

Nghĩ đến tình hình ô nhiễm nghiêm trọng ở thành phố Hắc Chiểu, đến sớm một chút thì sẽ tốt hơn, vì thế trên đường đến đây họ luôn tăng tốc.

Hai ngày sau, bọn họ đã đến một nơi cách Hắc Chiểu hơn bảy trăm ki-lô-mét .

Nghỉ ngơi dưỡng sức ở đây một đêm, sáng sớm hôm sau xuất phát, dự tính đến chạng vạng sẽ đến nơi.

Vì thế Hàn Băng lấy máy thu sóng tín hiệu đơn giản ra, gọi vào số điện thoại của người chịu trách nhiệm truyền tin tức cầu viện ở Hắc Chiểu.

Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, điện thoại người kia không có ai nghe máy.

Hàn Băng dùng tần suất nửa tiếng một lần, sau ba lần liên lạc, cô ấy mang sắc mặt nặng nề đi đến báo cáo với Lục Tân.

“Có thể người chịu trách nhiệm liên lạc với chúng ta đã xảy ra vấn đề.”

Cô ấy nói với Lục Tân: “Lúc trước Hắc Chiểu cần cứu chúng ta, đã nói loại ô nhiễm này đã lan tràn ở chỗ họ được nửa tháng. Phạm vi bao phủ thành phố khắp thành phố trung tâm, và bốn thành phố vệ tinh khác, rất có thể mỗi một cư dân Hắc Chiểu, cho dù là thân phận cao hay thấp đều đã bị ô nhiễm hết.

“Nếu nói nghiêm trọng, thì rất có thể chỗ họ đã hoàn toàn mất trật tự.”

“Nếu như không tìm được người liên lạc, vậy chứng minh cục diện mà chúng ta phải đối mặt có thể còn nghiêm trọng hơn so với trong tưởng tượng.”

Nói đến công việc, từ trước đến nay Lục Tân luôn dùng nhiệt tình và thái độ cực kỳ có trách nhiệm để đối mặt, vì thế nói tiếp:

“Vậy chúng ta đi thẳng vào thành phố Hắc Chiểu, tìm người trong sở hành chính của họ? Lúc trước trong tư liệu có nói, trạng thái bị đánh cắp giấc ngủ không phải cướp hết tất cả giấc ngủ, mà là giấc ngủ biến mất từng chút, từng chút, cho đến khi hoàn toàn biến mất...”

“Nói cách khác, rất cả thể người này đã vì loại ô nhiễm này mà sụp đổ, nhưng chắc vẫn còn người giữ được lý trí.”

“...”

“Vào thành là điều cần thiết, nhưng liên lạc với người ở sở hành chính thì chờ quan sát thêm rồi nói sau.”

Hàn Băng nghiêm túc suy nghĩ, rồi đưa ra đề nghị của mình:

“Tôi luôn cảm giác, ở trong tình thế hoàn toàn bị kìm hãm trong thành phố Cao Tường, nếu tìm đến thẳng người của sở hành chính, có lẽ càng nguy hiểm...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận