Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1615: Đứa trẻ của trại trẻ mồ côi (1)

“Kế hoạch của chúng ta vốn dĩ vô cùng đơn giản.”

“Đạo Sư và giáo chủ đều đã từng khẳng định, ngoại trừ Ban đầu dưới tận vực sâu kia, không có người nào có thể là đối thủ của Bạo quân.”

“Cho nên, muốn tiêu diệt Bạo quân, cũng chỉ có thể mượn sức mạnh của Ban đầu.”

“Viện nghiên cứu Nguyệt Thực vì đoạt được một tia hy vọng thắng lợi trong tay Đạo sư và giáo chủ đã thả Ban đầu từ dưới tầng sâu nhất của vực thẳm ra, khiến cho sức mạnh của nó đạt tới sức mạnh của tầng thứ nhất của vực sâu. Đây quả thực đã tạo ra ảnh hưởng vô cùng lớn đối với quyền năng tạo thành của chúng ta, thế nhưng, thứ bị điều này ảnh hưởng, không chỉ có chúng ta thôi. Mà cũng bị như thế, còn có ô nhiễm thứ cấp chi thần: Bạo quân.”

“Là một nguồn ô nhiễm thứ cấp của Ban đầu, cậu ta lại không chịu sự điều khiến của Ban đầu, đây chính là tội của cậu ta.”

“Đã vạch rõ giới hạn với Ban đầu từ sớm, điều này khiến cho Ban đầu một khi có cơ hội là sẽ muốn chiếm đoạt cậu ta…”

Khi thấy những chồi mầm mọc lên bao vây lấy cơ thể của Lục Tân, tất cả những hình ảnh được trình chiếu trên màn hình cũng bởi vì sức mạnh tinh thần hỗn loạn mà trở lên rối ren, không có cách nào tiếp tục quan sát được nữa, mà người đàn ông khoác áo choàng đội mũ rộng vành thì lại lẳng lặng đứng lên.

Biểu cảm của gã ta lạnh lùng, giải thích với những người ở đó: “Về phần khả năng thả ra sức mạnh của Ban đầu, cái này cũng không khó lắm…”

“Trong báo cáo về nghiên cứu và sử dụng sức mạnh của Thần, có rất nhiều phương pháp như vậy được ghi lại.”

“À, có lẽ còn có thể gọi nó bằng một cái tên khác, có lẽ các người sẽ quen thuộc hơn một chút.”

“Một phần của Báo cáo nghiên cứu sức mạnh của Thần đã được sắp xếp bởi các tín đồ của Vùng đất hỗn loạn và trở thành bộ luật được ban bố.”

“Được đặt tên là: Bộ luật hộp đen.”

“Đây…”

Ngay cả trong cuộc họp này có tập hợp người của các bộ phận khác nhau, nhưng không phải ai cũng biết về kế hoạch cuối cùng.

Người đeo chiếc mũ rộng vành khác đã hốt hoảng đứng lên, gấp gáp lên tiếng: “Thế nhưng đây, đây chính là sức mạnh của Ban đầu…”

“Mấy người cứ như thế mà phóng thích ra ngoài, chẳng lẽ không sợ…”

“Không thành vấn đề.”

Người khoác áo choàng đội mũ rộng vành cười nhàn nhạt nói: “Ban đầu chỉ có một phần sức mạnh là có thể thấm vào tầng thứ nhất của vực sâu.”

“Mà trên trong số sức mạnh này, có thể được chúng ta dẫn dắt ra đây, đã ít lại càng ít hơn.”

“Cho nên, thế giới này sẽ không đến nỗi trong nháy mắt là sẽ tan vỡ.”

“Tất nhiên là, ảnh hưởng thì vẫn sẽ có một chút, có thể trên thế giới này sẽ lại xuất hiện một số kẻ thần kinh mất trí mà thác loạn.”

“Thế nhưng cái giá này, vẫn nằm trong phạm vi có thể tha thứ của chúng ta.”

“Các thành phố trong liên minh thành phố Cao Tường đã hoang phế lâu đến như thế rồi, không lợi dụng một chút, không thấy đáng tiếc hay sao?”

Trong phòng hội nghị, hô hấp của rất nhiều người đã bị những lời này chặn nghẹn, qua hồi lâu cũng không biết nên nói cái gì.

Chỉ có người đội mũ rộng vành qua một lát sau mới thấp giọng lên tiếng: “Tôi chỉ quan tâm một điều, cậu ta thực sự sẽ chết sao?”

“Nhân tính của cậu ta sẽ chết.”

Người đội chiếc mũ rộng vành màu xanh bích nói: “Nhân tính chết đi, cũng có nghĩa là cậu ta sẽ chết thôi.”

“Anh sẽ không cần lo lắng cậu ta sẽ quay lại Thanh Cảng tìm anh gây phiền phức, cậu ta đã không còn bất cứ cơ hội nào để quay về nữa.”

“Sức mạnh của Ban đầu, cao hơn cả Chung cực.”

“Cho nên, vào thời điểm Ban đầu tiếp xúc với cậu ta, cậu ta cũng đã chết rồi.”

“Lại cũng không có bất cứ một sức mạnh nào có thể tách cậu ta và sức mạnh của Ban đầu ra, cũng không có một ai có cơ hội cứu cậu ta nữa.”

“Thì ra là như thế à…”

Ngay từ lúc nhìn thấy những chồi mầm điên cuồng sinh trưởng xung quanh bản thân mình, giống như rừng rậm vậy thì Lục Tân đã hiểu rõ rồi.

Thì ra những lời số Năm nói là sự thật.

Trên thế giới này, thứ đáng sợ nhất, quả nhiên chính là những kẻ điên cuồng kia.”

Nhưng anh cũng không tránh khỏi có chút bội phục bọn họ, cái giá cả tỷ đồng để tìm kiếm mình này, thực sự không rẻ chút nào…

Trong đầu anh lóe lên những gì mà tiến sĩ An của viện nghiên cứu Nguyệt Thực đã giải thích với mình về Ban đầu:

Có thể so vực sâu với một cái ao cá khổng lồ, song song với thực tế, chỉ cách một bức tường mà thôi.

Thế nhưng hôm nay, ở trên bức tường này đã có rất nhiều chỗ nứt.

Mặc dù như thế này vẫn chưa đủ để cho bức tường này sụp đổ, thế nhưng sức mạnh bên trong vực sâu kia đã có rất nhiều phần bị lọt ra thế giới hiện thực này.

Mà vừa vặn kẽ nứt không gian này lại xuất hiện ở trên khu vực cấm này.

Những sinh vật ở trong khu vực cấm này, đối với những người ở trong thực tế mà nói, là quái vật, là cấm kỵ.

Nhưng đối với vực sâu mà nói, bọn họ lại là một cái nắp là miếng vá.

Mà những người này, vì muốn kiếm được ba nghìn tỷ mà dồn anh đến chỗ miếng vá này, sau đó thông qua một số phương pháp nào đó mà anh không biết đến, hấp dẫn sức mạnh của Ban đầu từ trong vực sâu ra, khiến cho sức mạnh của anh trong lúc vô tình chạm mặt với sức mạnh của Ban đầu?

“Không thể không thừa nhận, có chút lợi hại đấy…”

“Soạt…”

Trong lòng nghĩ như thế, Lục Tân đã nhanh chóng thối lui về phía sau.

Thế nhưng trong lúc thân mình của anh hơi lắc lư, những mầm chồi quanh đó cũng bị ảnh hưởng.

Chúng phát triển không ngừng, vặn vẹo và phình lên như những mầm đậu thịt, mỗi mầm cao đến bảy tám thước, thậm chí trong quá trình sinh trưởng, chất thịt không ngừng biến hóa, dần dần lớn lên thành cơ thể con người, bên cạnh đó các cánh tay tạo thành một quả bóng, trên quả bóng dần dần xuất hiện những vết lõm, sau đó đầu của một người thực sự xuất hiện, đung đưa nhẹ nhàng trong không trung.

Sức mạnh tinh thần tinh tế và phức tạp đan xen và va chạm với nhau, sinh ra những bản ballad kỳ lạ và hỗn loạn.

“Cống hiến bản thân cho chân lý, chờ đợi các vị thần. Cảm nhận nỗi đau, biến thành bất tử.”

“Khi các vị thần giáng thế, toàn thế giới chú ý. Khi các vị thần giáng thế, mọi người đều dùng lễ bái lạy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận