Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 674: Việc duy nhất có thể làm (1)

"Sau đó, tất nhiên là sẽ phải phân tích chuỗi logic và tìm ra nguồn gây ô nhiễm."

Nghiên cứu viên sững lại một chút, rồi nói: “Bây giờ, bất kể là anh hay những gì chúng ta nhìn thấy vừa rồi đều chứng tỏ rằng những người này rõ ràng đã chết rồi, nhưng họ không hề biết rằng bản thân họ đã chết, họ vẫn đang hoạt động như người sống, thậm chí vẫn làm việc. "

"Hiện tượng vô lý này ít nhất đã giải thích được hai vấn đề."

"Thứ nhất, họ đã quên đi thực tế rằng họ đã chết, bao gồm cả quá trình cái chết của chính họ."

“Thứ hai, nhận thức, hoặc cách suy nghĩ của họ đã bị bóp méo, vì vậy họ không thể nhìn thấy vết thương của chính mình, cũng như vết thương của người khác, họ không thể ngửi thấy mùi máu của chính mình, nên đã coi trạng thái đáng sợ này như là đương nhiên.”

"Họ đang thiếu phần tư duy logic này."

"Giống như là việc bọn họ quên phải ăn chín, cho nên coi việc ăn thịt sống như là lẽ đương nhiên vậy."

Nghiên cứu viên nói với Lục Tân toàn bộ những gì anh ta hiểu và biết được.

Theo phân tích và tư duy của anh ta, chắc hẳn anh ta là người có kiến thức cao và phản ứng rất nhanh:

"Vì tư duy của họ đã bị thiếu hụt, điều đó có thể khiến họ phát hiện ra lỗ hổng này và từ đó phát hiện ra sự thật."

"Anh có thể hiểu rằng trạng thái do ô nhiễm này gây ra là cố hết sức duy trì hành vi giống người bình thường trong trường hợp thiếu hụt một phần logic. Nếu không bị phá vỡ hoặc bị ảnh hưởng bởi người ngoài, thì logic này có thể sẽ tồn tại rất lâu. ”

"Giống như những đồng nghiệp ở địa điểm quan sát đó, tuy là họ đã thối rữa, nhưng vẫn nghĩ rằng bản thân họ còn sống."

"Nếu không có ai nhắc nhở, phải chăng bọn họ sẽ cứ tiếp tục làm việc như vậy, không bao giờ nhận thấy cái chết của mình, cho đến khi thân thể hoàn toàn thối rữa suy sụp, cuối cùng hóa thành cát bụi ... Thật ra, tôi nghi ngờ trí nhớ và phán đoán logic của họ, hẳn là đã xuất hiện một số vấn đề, việc gián đoạn và thiếu hụt chức năng sinh lý chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến não bộ của họ. ”

Sau khi phân tích xong những điều này, anh ta mới đưa ra kết luận:

"Vậy nên muốn điều tra loại ô nhiễm này thì phải tìm cách phá vỡ logic của họ, từ đấy quan sát phản ứng của họ, khi họ phát hiện ra sự thật về cái chết của chính mình, tư duy xuất hiện lỗ hổng thì tinh thần cũng sẽ được kích thích, rồi họ sẽ tạo ra những thay đổi mới. ”

"Tận dụng cơ hội này, chúng ta có thể tìm ra nguồn gốc thực sự của vấn đề."

Lục Tân yên lặng lắng nghe, nhưng trong đầu lại có rất nhiều suy nghĩ.

Anh biết rất rõ rằng có thể lúc này người ở đầu dây bên kia cũng đã xảy ra chuyện.

Nhưng rõ ràng anh ta không ý thức được bản thân đã xảy ra vấn đề, mà vẫn đang cố gắng hết sức để đưa ra giúp đỡ cho anh.

Đầu tiên anh phải làm rõ là liệu anh ta hiện giờ có bị ảnh hưởng bởi cái chết và cung cấp thông tin sai cho anh hay không.

Xem ra đây là một điều rất có khả năng xảy ra.

Nhưng lý trí và giọng điệu của anh ta lại không giống như cố ý che đậy và bịa đặt.

Vậy có nghĩa là bây giờ anh ta cũng giống như những binh lính vũ trang này, thực sự đang làm việc chăm chỉ sao?

Sau khi nghe ý tưởng cuối cùng của anh ta, Lục Tân đột nhiên có chút do dự:

"Tôi nói xong thì liệu bọn họ ... có chết luôn không?"

Hỏi ra miệng xong, Lục Tân cũng tự cảm thấy câu hỏi này có vẻ hơi vớ vẩn.

Nhưng nghiên cứu viên nhanh chóng hiểu được suy nghĩ của Lục Tân và nhẹ nhàng nói: "Họ đã chết rồi mà anh đơn binh."

"Họ còn sống là do ảnh hưởng của loại ô nhiễm nào đó, đây cũng là một sự lợi dụng, một sự lừa dối."

"Nếu để họ bị lừa dối và tiếp tục sống, điều đó sẽ là trái với tự nhiên."

Nghiên cứu viên trầm giọng nói: "Ngoài ra, bây giờ chúng ta nên tìm ra logic của ô nhiễm càng sớm càng tốt, làm sạch nguồn ô nhiễm, thậm chí ... chỉ cần tìm hiểu thêm nhiều hơn một chút về phản ứng của những người này khi họ biết sự thật về cái chết của chính họ, rồi ghi lại nó mới là việc chúng ta nên làm! "

"Ừm."

Lục Tân gật đầu, nhẹ giọng nói: "Tôi còn chưa hỏi tên của anh là gì."

"Ừ?"

Nghiên cứu viên hơi ngẩn ra, sau đó cười nói: "Anh đơn binh khách sáo quá, tôi họ Vương, tên là Vương Tùng, là học trò của giáo sư Trần."

"Ừ."

Lục Tân khẽ gật đầu, sau đó nói: "Giáo sư Vương Tùng, làm sao có thể phán đoán được một người đã chết hay chưa?"

"Ha ha, đừng gọi tôi là giáo sư, tôi còn chưa đạt tới cấp bậc đó."

Nghiên cứu viên Vương Tùng cười và nói tiếp: "Có rất nhiều phương pháp, sự khác biệt giữa người sống và người chết cũng khá lớn."

"Nhìn đồng tử có giãn ra không, tim có ngừng đập hay không, ... Trong y học, thường dựa vào việc sóng não đã dừng lại để làm căn cứ phán đoán. Để thuận tiện thì bắt mạch, thử nhiệt độ da cũng có thể…… "

"À đúng rồi, cũng có thể được đánh giá qua làn da và các cơ trên thân thể."

"Ha ha, anh có biết không? Sau khi một người chết đi, các cơ trở nên lỏng lẻo , các nếp nhăn trên mặt cũng sẽ biến mất."

Nghiên cứu viên Vương Tùng rất thoải mái, thậm chí nói rất nhiệt tình, còn có thể nghe ra rằng anh ta là loại người có chút hài hước.

Cuối cùng, anh ta lại nhớ ra điều gì đó và nhắc nhở: “Nhưng anh đơn binh nhất định phải cẩn thận”.

Lục Tân khẽ gật đầu nói: "Cẩn thận cái gì?"

Nghiên cứu viên Vương Tùng hít một hơi, Lục Tân nghe thấy tiếng "Xì xì".

Âm thanh này rất lạ, giống như lốp xe bị xì hơi.

Nghiên cứu viên nói đúng, để xác định một người đã chết hay chưa thực sự là một việc rất đơn giản. Lúc này, Lục Tân chỉ có thể phán đoán rằng cổ của anh ta đã bị rò hơi chỉ bằng cách nghe thấy tiếng hít thở sâu của anh ta. Đây là âm thanh do không khí đã lọt vào miệng vết thương.

"Hãy chú ý tới những cảm xúc thay đổi trong nháy mắt đó."

Nghiên cứu viên Vương Tùng thì thào: "Việc chỉ ra những sai lầm của một người thường khiến người đó cảm thấy bị xúc phạm đến phẩm giá của mình, từ đó làm nảy sinh cảm xúc tâm lý phản kháng mãnh liệt, đó là thứ mà chúng ta thường gọi là 'thẹn quá hóa giận'."

"Từ đây có thể liên tưởng tiếp, tôi nghĩ khi chúng ta nói toạc ra sự thật rằng một người đã chết, anh ta cũng sẽ có những cảm xúc tương tự, thậm chí là những cảm xúc điên cuồng, mãnh liệt hơn."

"Dẫu sao ……"

"Có gì trên đời tàn nhẫn hơn việc chỉ ra rằng một người đã chết đâu cơ chứ?"

Lục Tân cứ lặng im nghe những lời nói dông dài có vẻ như nói nhảm đó của anh ta, mà không ngắt lời.

Mãi cho đến khi anh ta nói xong, anh mới nhẹ giọng nói: "Tôi hiểu rồi, nghiên cứu viên Vương Tùng, bây giờ tôi cần sự hợp tác của anh."

Nghiên cứu viên Vương Tùng vội vàng nói: "Anh đơn binh cứ nói đi."

Lục Tân gật đầu, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh nhất có thể: "Trước hết, anh báo vị trí hiện tại cho tôi đi."

"Thứ hai, nhớ phải ở nguyên vị trí của anh, nhất định đừng ... đừng đi lung tung, chờ tín hiệu của tôi."

"Ò ok, làm mấy chuyện như vậy thôi à, anh đừng lo, tôi sẽ làm theo, chúng tôi thường huấn luyện loại này nhiều lắm."

Đầu dây bên kia bỗng chợt nhận ra, mỉm cười đồng ý rồi lại nói: "Nhưng anh phải cẩn thận!"

Lục Tân yên lặng nghe, hơi cúi đầu: "Cảm ơn!"

Sau khi cân nhắc một lúc, anh đứng dậy và đi về phía lều qua điểm quan sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận