Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1123: Giấy ghi chú tình yêu (2)

"Vậy thì đây là..."

Mọi người càng nghe càng hoang mang, nếu vậy thì hai người đến với nhau như thế nào?

"Sau khi nhận ra vấn đề này, Tào Diệp đã tuyệt vọng và không muốn từ bỏ, mỗi ngày đều đau khổ trong lòng."

Lục Tân nói: "Cũng trong tình huống này, cậu ta vô tình bước đến một cửa hàng, mà ở cửa hàng đó, cậu ta đã tốn một món tiền vô cùng lớn để mua một thứ... gọi là 'giấy ghi chú tình yêu' gì đó? Dù sao thì chính thứ này...”

Mọi người xung quanh lắng nghe, biểu cảm càng trở nên kỳ lạ.

Mà khi Lục Tân kể ra, anh cũng từ từ nhớ lại cảnh tượng khi Tào Diệp kể điều này với mình.

Đó là một đêm mưa nhẹ, cậu ta đi theo sau Trần Vi, nhìn cô và hai bạn học cùng lớp đi về phía ký túc xá nữ, thời tiết lạnh lẽo và ẩm ướt, nhưng lòng bàn tay cậu ta lại căng thẳng đổ mồ hôi, trong khi mũ len quấn kín trên đầu.

Khi đến trước cửa hàng trong trường học, hai bạn học đó đi vào lấy đồ, Trần Vi đứng bên ngoài đợi.

Về cơ bản cô ấy rất ít khi đi vào những nơi như vậy, để không lãng phí tiền bạc.

Tào Diệp dũng cảm đi về phía cô ấy.

Ngay lúc đó, trong lòng cậu ta cũng rất căng thẳng, thậm chí là run rẩy.

Bởi vì cậu ta biết rằng, chuyện lẻn vào nhà vệ sinh lần trước đã khiến không ít người nghi ngờ mình, thậm chí còn có rất nhiều nam sinh muốn kéo tới đánh mình, nếu chuyện lần này thất bại, Trần Vi hét lên, thì bản thân sẽ không thể tiếp tục che giấu được nữa.

Chắc chắn sẽ có rất nhiều người tới gây rắc rối cho mình, dù sao cũng có nhiều ruồi nhặng thích cô ấy như vậy.

Nhưng cậu ta vẫn phải đánh liều một phen, nếu không sẽ không có cơ hội.

Thế là, khi lấy hết can đảm vì tình yêu, cậu ta đã đi tới phía sau Trần Vi.

Sau đó cầm tờ giấy ghi chú đã mở ra, đột nhiên kéo cổ áo Trần Vi, dán vào gáy cô ấy, vị trí trên sống cổ, đồng thời lo lắng lui về sau, ánh mắt mong chờ, lại sợ hãi chờ đợi bản án của số phận đối với bản thân...

"Ối..."

Trần Vi giật mình, thân thể kịch liệt run rẩy, kinh hãi quay đầu lại.

Lần đầu tiên cô nhìn Tào Diệp, ánh mắt sợ hãi, còn ẩn chứa những cảm xúc như kinh ngạc, chán ghét và gai mắt.

Nhưng khi những người bên cạnh nghe thấy giọng nói, bước ra khỏi cửa hàng, ánh mắt của Trần Vi đã thay đổi rất nhiều.

Từ bối rối đến trống rỗng, từ hoảng sợ đến choáng váng, giống như đã trải qua một quá trình từ tắt máy đến khởi động lại máy tính, trong nháy mắt bừng lên niềm vui và sự ngạc nhiên, tức giận đánh cậu ta một cái và nói: “Dọa chết tôi mất, sao anh lại đến đây?"

Lúc này Tào Diệp mới thở phào nhẹ nhõm, cậu ta biết mình đã thành công.

"Nhưng mà, chuyện này rốt cuộc là thế nào?"

"Cậu ta nói thành công, rốt cuộc... rốt cuộc là thành công thế nào?"

Người trong cả phòng, bao gồm viên cảnh sát đã cởi bỏ áo chống đạn lần nữa, cũng bối rối hỏi.

"Đã thay đổi trí nhớ của cô ấy."

Lục Tân nhẹ giọng giải thích: "Đồng thời trong trí nhớ của cô ấy, đã hoán đổi chỗ cho một người khác."

Nói đến đây, anh quay đầu nhìn Trương Vệ Vũ đang đờ đẫn ánh mắt, nhẹ giọng nói: "Cô gái đó thật sự rất thích cậu."

"Tuy nhiên, tất cả những điều trong ký ức khiến cô ấy cảm động và thích cậu đã được thay thế bằng dáng vẻ của Tào Diệp, vì vậy, người cùng cô ấy trải qua những chuyện cảm động, từng đối xử vô cùng tốt với cô ấy, cũng đều biến thành Tào Diệp..."

"Tương ứng, hình tượng mà Tào Diệp từng gây cho cô ấy ấn tượng tiêu cực cũng cần người thay thế, người đó chính là cậu."

"Quả thực, loại hoán đổi trí nhớ này cũng sẽ có rất nhiều sơ hở, trong cuộc sống cũng sẽ có rất nhiều chỗ làm cho cô ấy nghi hoặc."

"Tuy nhiên, vì kí ức đó mang lại cho cô ấy cảm giác được yêu, nên bản thân cô ấy sẽ hình thành khả năng tự thôi miên ở một mức độ nhất định để theo đuổi cảm giác này. Những lỗ hổng không phải là không tồn tại, chỉ là đã bị cô ấy lựa chọn bỏ qua, hoặc tự động giải thích."

Mọi người trong phòng lặng lẽ lắng nghe lời giải thích của Lục Tân, vẻ mặt đã có chút bối rối.

Rõ ràng nghe giải thích về toàn bộ quá trình, nhưng vẫn cảm thấy mơ hồ.

"Nhưng mà..."

Chỉ có Trương Vệ Vũ là người đầu tiên phản ứng lại, cậu ta kích động hét lên: "Nhưng sự thật không phải như thế này mà..."

"Trần Vi, sao em ấy có thể nghĩ về tôi như vậy..."

"Vấn đề không nằm ở chỗ cô ấy nghĩ như thế nào về cậu."

Lục Tân nhẹ giọng nói: “Trong trí nhớ của cô ấy, mọi chuyện đã xảy ra như vậy."

"Vì vậy đối với cô ấy, đây chính là sự thật."

Trương Vệ Vũ ra sức lắc đầu, là một người không biết gì về ô nhiễm đặc biệt, cậu ta không hiểu và không thể chấp nhận.

"Cô ấy... cô ấy thật sự thích Tào Diệp, nhưng... nhưng lại ghét tôi?"

"Đúng."

Lục Tân nhẹ nhàng giải thích: "Cô ấy tin vào trí nhớ, cũng không thể kiềm chế cảm xúc thích hay chán ghét vì trí nhớ..."

"Vì vậy trên thực tế, cô ấy thích Tào Diệp là thật, ghét cậu cũng là thật."

"Có điều..."

Dừng lại một chút, anh mới nói tiếp: "Điều này ít nhất cho thấy rằng bản thân tình yêu giữa hai người là thật."

"Chỉ là, nó đã bị đánh cắp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận