Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 641: Tâm hồn đẹp mới thật sự là đẹp (1)

"Thanh lý khu vực cấm cấp S?"

Câu nói này khiến cho Lục Tân lập tức cảm thấy có một chút áp lực.

Nhắc đến khu vực cấm gần Thanh Cảng, anh chỉ biết một cái và cũng chỉ từng đi qua một cái.

Đó là thị trấn Vui Vẻ, bên trong có nữ vương đang ngủ say.

Lúc trước, anh đã từng đánh thức cô ta một lần và cảm nhận được sự áp lực cực lớn cô ta mang trên người.

Trên thực tế, nếu như không phải tính tình của mẹ tốt mà kết giao bạn bè, cuối cùng mọi người đều hoà thuận, Lục Tân cũng không biết nếu lúc ấy quả thật anh xảy ra xung đột với nữ vương kia, vậy đến cuối cùng sẽ có hậu quả như thế nào... Dù sao, chắc chắn cũng sẽ không quá tốt.

Lúc ấy đã có hậu quả không tốt, vậy bây giờ thì sao đây?

Anh trầm mặc một hồi lâu, rồi mới ngẩng đầu nhìn về phía tiến sĩ An, bảo: "Thanh lý mà cô nói.... ý là chỉ loại thanh lý nào?"

"Thần" kia không thể nào thanh lý mất giống như Nữ Vương vậy.

Nhưng nếu như giúp cô ta dọn dẹp nhà một chút, hẳn là anh vẫn có thể làm được.

Tiến sĩ An nghe Lục Tân nói, trên mặt lộ ra nụ cười rồi bảo: "Anh đã từng sửa tường chưa?"

Lục Tân lắc đầu: "Chưa."

Trái lại, anh nhớ lúc trước khi Trần Tinh chiêu mộ mình đã từng nói, chuyện tu sửa tường cao cũng là một trong những công việc của bộ thanh lý đặc biệt.

Có điều, bởi vì bây giờ tên điên ở trên hoang dã càng ngày càng ít, nên tác dụng của tường cao cũng càng ngày càng không còn quan trọng nữa, ở mức độ nào đó, những bức tường cao này đã trở thành ký thác của tâm lý, chủ yếu chỉ có tính chất đối phó mà thôi, cũng là thứ để phối hợp với các tổ chức trên hoang dã kia.

"Việc sửa chữa bức tường lý trí, chắc cũng không kém với sửa bức tường bình thường bao nhiêu đâu..."

Tiến sĩ An khẽ cười, bảo: "Mục đích đều giống nhau, đều là để có thể chặn lại các lỗ hổng này một cách tốt nhất, nếu như thực sự ngăn không nổi, thì cũng phải gắng sức thu nhỏ nói lại, hoặc ít nhất là khiến cho cái lỗ hổng này không còn biến lớn nữa, cuối cùng là kết thúc khó khăn..."

"Đương nhiên, điều này cần phải có một loạt công tác phối hợp, có rất nhiều chuyện chuyên nghiệp, chúng tôi sẽ trực tiếp giao cho người chuyên nghiệp hơn."

"Điều duy nhất mà tôi có thể xác định..."

"Muốn đi vào, thậm chí là muốn tiếp cận khu vực cấm cấp S, nhất định đều phải có "người có năng lực" mạnh mẽ đi cùng."

Cô ta mỉm cười nhìn về phía Lục Tân, bảo: "Chắc chắn anh chính là một người trong đó."

Lục Tân có thể hiểu được lời nói của cô ta, nếu như không có "người có năng lực" mạnh mẽ đi cùng, có lẽ đi vào rồi sẽ không có cách nào bước ra được nữa.

Cũng giống như thị trấn Vui Vẻ vậy.

Tất cả nhân viên có ý định nghiên cứu đều vui vẻ ở lại thị trấn nhỏ và đã trở thành một phần của nghiên cứu.

Đối với công việc đột nhiên xuất hiện này, Lục Tân trầm mặc lại.

Vốn dĩ, anh không định đồng ý cái gì ở đây, nhưng mà vực sâu cùng với khu vực cấm cấp S có khả năng sẽ uy hiếp tường cao, thời gian cấp bách, khiến cho anh không thể nào không suy nghĩ lại một lần nữa.

Anh chậm rãi chỉnh sửa lại tạp niệm trong lòng rồi mới nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhìn về phía tiến sĩ An:

"Tôi đồng ý chuyện này."

Tiến sĩ An nghe câu trả lời của anh, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười.

Nụ cười này của cô ta khiến cho văn phòng dường như sáng thêm vài phần.

"Nhưng mà tôi đồng ý chuyện này, không phải vì tôi muốn giao dịch với các người."

Lục Tân không đợi cô ta mở miệng, lại nói tiếp: "Hơn nữa, vì việc này là việc vốn nên làm."

Nhìn vào mắt tiến sĩ An, anh khẽ nói: "Lão viện trưởng của chúng tôi, giáo sư Vương Cảnh Vân của các người đã từng dạy chúng tôi."

"Nếu bản thân đã ở thế giới này thì mỗi người đều phải gánh vác trách nhiệm của mình, làm tốt việc của mình, đồng thời phải nên giúp đỡ thêm nhiều người khác dưới tình huống mình có đủ khả năng, chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể trở lại thời đại văn mình có trật tự kia được."

Tiến sĩ An nghe thấy những lời này, không khỏi có chút run sợ.

Dường như cô ta không ngờ Lục Tân lại nghiêm túc như vậy, nhất là lúc nhắc đến lão viện trưởng kia.

Không phải người này hận giáo sư Vương Cảnh Vân kia đấy sao?

Nhưng lúc anh nói ra những lời này vẫn vô cùng nghiêm túc, giống như đó là một chuyện đương nhiên vậy.

Qua một hồi lâu, cô ta mới nở nụ cười một lần nữa.

"Nói thật hay."

Cô ta khẽ nói: "Chỉ dựa vào việc có thể dạy dỗ được một đứa trẻ như anh đây, ở một mức độ nào đó, giáo sư Vương Cảnh Vân cũng đáng tôn kính rồi."

Lục Tân trầm mặc, giống như không muốn thảo luận về vấn đề này nữa.

Tiến sĩ An dẩu cái môi đỏ một cái, bỗng nhiên cười nói: "Tôi có một món quà muốn tặng cho anh..."

Nói rồi, cô ta xoay người, lấy ra một chiếc hộp màu đen từ trong phòng làm việc của mình.

Dùng bàn tay sơn móng tay đỏ đưa cái hộp này đến trước mặt Lục Tân, cười nói: "Xem thử xem có thích không?"

Lục Tân nhíu mày: "Đây là cái gì?"

Tiến sĩ An phì cười một tiếng, mềm mại nói: "Đương nhiên là chìa khoá để đi vào phòng chị gái kia rồi..."

Thoáng cái, tầm mắt của Lục Tân rơi vào gương mặt cô ta.

Tiến sĩ An nhẹ nhàng cười cười, ôn nhu nói: "Anh mở ra xem thì sẽ biết thôi."

Lục Tân khẽ gật đầu, vẫn nhận lấy chiếc hộp.

Anh mở nắp ra xem, thấy trong cái hộp này là một cái máy truyền tin màu đen kiểu mới khảm bên trong lỗ nhung.

Đây mà tính là chìa khoá gì chứ?

"Nếu anh đã đồng ý, đương nhiên viện nghiên cứu cũng phải để cho anh hiểu rõ thành ý của chúng tôi rồi."

Tiến sĩ An cắn cắn đôi môi đỏ, nói khẽ: "Cái máy truyền tin này như một lời mời, cũng đại biểu cho một quyền hạn."

"Thông qua nó, anh có thể trực tiếp thăm vài cơ sở dữ liệu có quyền hạn cao một chút, hoặc là nhận vài ủy thác nào đấy."

"Thậm chí, còn có thể thông qua nó mà liên lạc với người ẩn náu nữa..."

"Tôi tặng cái máy liên lạc này cho anh, là đại biểu cho việc mời anh gia nhập vào câu lạc bộ nhân tài cấp cao của viện nghiên cứu đấy."

"Câu lạc bộ nhân tài cấp cao?"

Lục Tân lặp lại cái tên này một lần, giọng điệu có hơi cổ quái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận