Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 481: Tiếng bước chân ưu nhã (2)

“Đây là… Đây là đã xảy ra cái gì?”

Cũng vào thời điểm này, ở trong phòng thí nghiệm của thị trấn Bách Tháp, tất cả nhân viên công tác đều ngây ngốc nhìn màn hình.

Bọn họ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, não bộ trống rỗng.

Rõ ràng chỉ là một thí nghiệm cường hóa đơn giản, cuối cùng lại xuất hiện chuyển biến như vậy?

Trong màn hình giám sát, dáng người đơn bạc của thanh niên đang lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhìn thể thí nghiệm số ba “bộ não thần” tan rã ra từng miếng, cuối cùng nát thành một bãi máu thịt, dường như đang xử lý một chuyện nhỏ nhặt nào đó trong nháy mắt, nhưng chỉ có bọn họ biết, thân thể đơn bạc này, cần có đủ lượng cấp tinh thần cùng năng lực quỷ dị nào, mới có thể làm mọi chuyện đến mức độ này?

Bọn họ rõ ràng nhìn thấy, người thanh niên kia giống như đứng bất động, không khí bên người xuất hiện méo mó, phá vỡ lực tràng vặn vẹo của “bộ não Thần”, sau đó anh lẳng lặng nhìn chăm chú, sau đó các hạng chỉ số của bộ não thần, bỗng nhiên xuất hiện hỗn loạn khác thường.

Bộ não thần là trung tâm của toàn bộ thí nghiệm.

Sự hỗn loạn của nó nháy mắt gây ra sự điên cuồng cùng rối loạn nhận thức của tất cả thể thí nghiệm cấp thấp trong toàn bộ căn cứ.

Bọn họ đang nắm quyền kiểm soát chính, thậm chí có thể nghe thấy, trong mấy kho hàng ở dưới lòng đất, những thể thí nghiệm cấp thấp cùng vật thí nghiệm cấp hai chưa hoàn chỉnh không được thả ra, đang phát ra tiếng gầm rú thống khổ mà điên cuồng, cắn nuốt lẫn nhau, đập đầu vào những vách tường xi măng dày nặng cạch cạch.

“Hắn là ai?”

“Người như vậy sao lại xuất hiện ở đoàn xe?”

Trong văn phòng áp lực mà ồn ào, qua rất lâu mới vang lên tiếng của một người đang nuốt nước miếng.

“Chúng ta… viết báo cáo như thế nào?”

Có hắn nhắc nhở, bỗng nhiên kinh động người đàn ông râu bạc, ông ta bỗng nhiên kêu lớn: “Mau, cắt đứt tất cả kết nối với bên ngoài…”

Chỉ là khi giọng nói của ông ta vang lên, trong màn hình giám sát, người thanh niên kia bỗng nhiên di chuyển thân thể.

Anh nhìn về phía màn hình, sau đó lộ ra một nụ cười quỷ dị.

“Bang…”

Tất cả màn hình giám sát đều đã đình chỉ.

Trong văn phòng yên lặng đến kỳ lạ, giống như có một cây châm rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.

“Tôi… Chúng ta phải bỏ chạy sao?”

Qua thật lâu, mới có nhân viên công tác thấp giọng lên tiếng

Yết hầu của người đàn ông râu bạc giật giật, còn chưa mở miệng, bỗng nhiên giật mình một cái, nhìn ra phía ngoài.

Bên ngoài văn phòng, là hành lang thật dài, có ánh đèn dịu nhẹ.

Nhưng không biết từ khi nào ánh đèn đã trở nên lập loè không rõ, ở vị trí kết nối dây điện đều xuất hiện từng tia lửa. Tất cả tiếng ồn ào xung quanh không biết đã biến mất từ khi nào, cả tiếng châm rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Nguồn sáng nhẹ nhàng trong nhà bắt đầu chớp tắt không ngừng, ánh sáng không rỗ, giống như ánh đèn cũng đang run rẩy.

“Két” “két” “két”

Có âm thanh truyền đến từ hành lang.

Đó là âm thanh của giày cao gót dẫm lên trên gạch bóng loáng, thanh thúy mà lại dễ nghe.

Nhưng lúc này, bên trong màn hình giám sát vẫn chưa bị cắt điện, lại hiển thị trên hành lang vào thời điểm này, không có một bóng người.

“Lộp… cộp…”

Tiếng bước chân vẫn luôn vang lên, cũng dần dần tới gần, dường như dẫm lên trái tim của mỗi người.

Cuối cùng, tiếng bước chân kia đã đi tới cửa, tạm thời biến mất.

Tất cả mọi người theo bản năng nhìn về phía cửa, cảm giác như đang có người đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn bọn họ.

Nhưng bọn họ không ai có thể nhìn thấy.

Trong bầu không khí áp lực đến điên cuồng này, biểu tình trên mặt người đàn ông trung niên râu bạc xuất hiện sợ hãi khác thường, bỗng nhiên sải bước đi ra ngoài.

Bàn tay ông giơ lên cao, ấn về phía một cái nút màu đỏ đại biểu cho “nguy hiểm cực độ”.

Biểu tình dữ tợn, lúc này ông ôm quyết tâm hủy diệt tất cả.

“Răng rắc…”

Chỉ là khi ông hung hăng vỗ vào cái nút màu đỏ đó, trong không khí lại vang lên một âm thanh thanh thúy.

Giống như có người đang nhẹ nhàng đóng cây kéo lại.

Máu tươi bay lên, cổ tay người này mạnh mẽ quẹt qua bàn làm việc, đập xuống mặt đất. Lúc này ông ta mới phát hiện, cảm giác đè lên cái nút màu đỏ vừa rồi, thật ra là một loại ảo giác, lòng bàn tay của ông rời khỏi cổ tay, lạch cạch rơi xuống đất, nhẹ nhàng run rẩy.

Mặt cắt bóng loáng, có loại đẹp đẽ khác thường.

“A a a…”

Tất cả người của viện nghiên cứu đều kinh hoảng hét lớn, bắt đầu anh đẩy tôi xô, chạy trốn khắp nơi.

Nhưng ở trong sự hoảng loạn mày, tiếng bước chân thanh thúy mà dễ nghe lại vang lên lần nữa.

Tiếng bước chân vang ở những nơi, như thể ở trong đám người đang kinh hoảng, có một người vừa ưu nhã mà lại thong dong.

Vì thế những người kinh hoảng chạy vội, một số bỗng nhiên té ngã trên mặt đất, nhìn hai chân của bản thân vẫn đứng trên mặt đất. Một số người hoảng sợ nhìn về phía đối diện, phát hiện trong tấm kính phản chiếu, trên cổ họng chính mình đã xuất hiện một vết cắt chỉnh tề. Một số người sốt ruột đi rút súng, nhưng lập tức phát hiện ngón tay mình biến mất đâu không thấy, chỉ có máu tươi, từ ngón tay chảy ra ào ạt.

Cộp cộp cộp

Tiếng bước chân ưu nhã mê người, vang lên trong từng góc của phòng thí nghiệm.

Những nơi nó đi qua, trong phòng thí nghiệm, đều nở rộ từng đóa hoa tươi đẹp.

Giống như một bức tranh sơn dầu được tô bằng máu tươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận