Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 974: Cho bọn họ biết ai mới có quyền phát biểu ở thành phố Hắc Chiểu (1)

Một là Lục Tân muốn bóp chết Bích Hổ.

Hai là anh muốn tìm cái khe đất để chui xuống…

Mẹ ơi, chuyện này gọi là gì đây…

Đúng là cẩn thận mấy cũng có sai sót, anh hoàn thành nhiệm vụ lẻn vào hoàn mỹ viên mãn thế, nhưng tại sao lại phạm vào sai lầm cấp thấp như vậy chứ...

Trong lúc làm nhiệm vụ mà đi xoa đầu chó, ôi thiệt là!

Thấy Bích Hổ cười, những người khác cũng hơi không nhịn được. Hồng Xà vốn mang vẻ mặt nôn nóng sau khi nhìn lướt qua những người có mặt trong căn phòng thì đột nhiên nở nụ cười, rồi bật cười một tiếng, sau đó cô ấy quay người bước đến gần cửa sổ, cả người bất ngờ run lên nhè nhẹ. Chẳng qua tất cả mọi người trong phòng đều bỏ qua hành động này, không ai bước qua nhìn thử.

Còn vẻ mặt Đàn Gia cũng theo đến đây lúc này rõ ràng hơi ngạc nhiên.

Bạn trai con gái cưng nhà mình bị sở hành chính truy nã, trong mắt ông ta đây là một chuyện lớn.

Nhưng tại sao đám người trẻ tuổi này lại có vẻ như chẳng thèm để ý vậy?

Hàn Băng cũng cười hùa theo, sau đó nghiêm mặt nói: “Thật ra anh đơn binh đã làm rất tốt, nhảy tường rất đẹp…”

Khuôn mặt Lục Tân lập tức đỏ ứng, anh còn tưởng rằng Hàn Băng đang châm chọc mình đó.

Nhưng anh không ngờ rằng , Hàn Băng lại nghiêm túc nói: “Tôi nói thật đó anh đơn binh, lẻn vào chính là một bộ môn cần có kỹ năng cực kỳ chuyên nghiệp và lợi hại, chúng tôi từng được huấn luyện cùng một phương pháp, phải nếm trải bao nhiêu đau khổ, nếu một người chưa từng được huấn luyện như anh bất ngờ quyết định lẻn vào trong tình huống không hề có chuẩn bị trước, nhưng vẫn có thể hoàn thành kín kẽ không để lọt một giọt nước, hoàn thành viên mãn...”

Cô ấy nói rồi hơi chun mũi, trên mặt tựa như mang theo chút ý cười: “Vậy thì những người chuyên nghiệp như chúng tôi làm sao chịu nổi chứ?”

Lục Tân không khỏi ngạc nhiên một chút, anh cảm thấy tâm trạng lập tức trở nên tốt hơn rất nhiều.

Bích Hổ đứng bên cạnh nghe mà trợn tròn cả mắt, quay đầu nhìn Hàn Băng, sau đó lại nhìn Lục Tân, cảm thấy dường như mình không nên đứng đây.

“Tôi nói này, có vẻ như bây giờ không phải là lúc hai người tâng bốc lẫn nhau đâu…”

Gã không nhịn được mà ngắt lời hai người kia, nhỏ giọng nói: “Chẳng phải nên ngẫm nghĩ làm cách nào để giải quyết vấn đề mới đúng sao?”

“Đội trưởng chúng ta đang bị tróc nã…”

“300 vạn đó...” 

Í ò í e.

Vào lúc đám người Lục Tân ngạc nhiên nhìn ti vi thì trên đường phố xa xa đã vang lên tiếng còi báo động ồn ã.

Nghe tiếng còi báo động kia, nó từ xa đến gần, càng lúc càng đến gần bọn họ.

Bầu không khí trong phòng, lập tức trở nên căng thẳng.

Ngay sau đó đã nghe thấy ngoài hành lang vang lên tiếng ồn ào, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Dũng Tử và Cường Tử xách súng, dắt theo đám lưu manh oai dũng vọt vào. Đầu tiên là liếc mắt đánh giá từ đầu đến chân Lục Tân một cái, rồi cười khẩy, sau đó nói với Đàn Gia:

“Bên dưới có mấy người đến, nói nghi ngờ trong khách sạn này có trọng phạm, muốn đi lên kiểm tra.”

“Trọng phạm?” 

Đàn Gia nghe vậy, cũng cười một tiếng, nói: “Đương nhiên là có, còn không phải đang đứng đây à?”

Dũng Tử và Cường Tử lập tức kéo cò súng “cạch cạch”, cười nói: “Đàn Gia, làm sao?”

Trong lúc họ nói lời này, thì họng súng như có như không chĩa về phía Lục Tân.

“Chậc chậc...”

Bích Hổ vừa thấy cảnh tượng này thì không khỏi lắc đầu thở dài, nhẹ bước về phía trước.

Nhìn vẻ mặt gã như có hơi tiếc nuối, giống như là còn chưa chơi với đám lưu manh này hả dạ thì đã phải xé rách mặt.

Hàn Băng đưa mắt ra hiệu cho Hồng Xà, cô ấy lập tức hiểu ý, kéo cánh tay Đàn Gia gọi cha ơi, Đàn Gia đang cười như không cười nhìn Lục Tân đã lập tức bị một cảm xúc khác thường bao phủ, kéo Hồng Xà đi ra ngoài cửa thương lượng.

Hàn Băng, Lục Tân và Bích Hổ cùng đi tới bên cửa sổ, nói: “Bây giờ chúng ta vẫn chưa thể lật mặt với Đàn Gia.”

Bích Hổ hơi ngẩn ra một chút, khẽ nói: “Tuy rằng chúng ta phải cẩn thận, nhưng cũng đâu cần phải cẩn thận đến mức này?”

Hàn Băng cười nói: “Hai anh còn chưa nhìn ra dụng ý của sở hành chính thành phố Hắc Chiểu sao?”

Bích Hổ và Lục Tân lập tức ngẩn người.

Hàn Băng nói: “Camera ẩn của bọn họ quay lại được hình ảnh anh đơn binh, chỉ cần trật tự của họ còn chưa hoàn toàn sụp đổ, vậy thì muốn tra ra anh đơn binh ở trong khách sạn này không phải là một chuyện khó. Chúng ta có thể xác định điều này qua việc cảnh sát ở bên ngoài đến nhanh như vậy. Nhưng một khi đã thế, tại sao họ không triệu tập quân đội đến đây, mà lại chọn đăng tin tức trên ti vi ?”

Bích Hổ ngẩn ra một chút, nói: “Có thể là bởi vì bọn họ biết đội trưởng rất mạnh, biết phái quân đội đến đây cũng vô dụng?”

“Chuyện này...”

Hàn Băng không khỏi liếc mắt tán thưởng Bích Hổ, tên này đúng là biết nói...

Cô ấy nén cười, nói: “Hẳn đây cũng là một nhân tố trong chuyện này, nhưng tôi nghĩ, còn có một khả năng khác quan trọng hơn!”

“Mọi người còn nhớ rõ vụ đánh hội đồng trong bữa cơm lần trước không?”

“Rõ ràng cô gái nhỏ bị người khác ức hiếp, nhưng mà đám đông điên cuồng biến nó thành một trận cuồng hoan.”

“Thị phi bất phân, thiện ác không rõ.”

“Đến cả em trai cô bé cũng thấy chuyện này cũng vỗ tay khen hay, lúc ấy tôi đã phân tích là bởi vì tất cả người dân ở thành phố Hắc Chiểu mất ngủ nên dẫn đến trạng thái tinh thần không còn bình thường, dễ giận dễ bạo, dễ bị ô nhiễm.”

“Thậm chí chúng ta còn có thể lý giải người trong thành phố này giống như một thùng xăng, đụng cái là nổ!”

“Vậy nên, tôi cho rằng sở hành chính thành phố Hắc Chiểu chọn dùng cách này chính là muốn biến chúng ta thành kẻ thù của cả thành phố Hắc Chiểu.”

“Một khi cuồng hoan bị dẫn dắt trong vô thức, vậy thì tất cả mọi người trong thành phố Hắc Chiểu sẽ trở thành kẻ thù của chúng ta, lấy bắt giữ đội trưởng là mục tiêu duy nhất, đến lúc đó, cho dù chúng ta không sợ nguy hiểm, thì cũng không cách nào triển khai điều tra.”

“Mọi người nhìn đi…”

Cô ấy nói đến đây thì vén tấm màn lên, mọi người nhìn thấy phía sau khách sạn cũng có rất nhiều xe cảnh sát đang tập trung.

Trên mặt lóe lên nụ cười lạnh, nói: “Cử nhiều xe cảnh sát đến như vậy, nhưng lại không thấy bóng dáng quân đội, không phải rất kỳ lạ sao?”

“Tôi nghĩ, đây chính là kết quả mà họ đã tính toán kỹ càng.”

“Một là bởi vì bọn họ không hiểu năng lực của chúng ta, lo lắng nếu cử quân đội đến ngược lại sẽ tặng cho chúng ta thêm nhiều trang bị vũ trang, hai là bọn họ đã quyết định để đám cảnh sát này hi sinh, mượn chuyện này để đắp nặn thành hình tượng thổ phỉ lộng hành ngang ngược cho chúng ta.”

“Đến lúc đó thì có thể thuận tiện biết chúng ta thành kẻ thù của cả thành phố Hắc Chiểu.”

“Ưu thế hiện tại của chúng ta đó là đang nấp trong tối, nếu bọn họ làm vậy sẽ có thể ép chúng ta trồi lên mặt nước.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận