Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 204: Đã là một món đồ chơi (1)

“Chỉ vậy mà tốn mất năm mươi đồng sao…”

Lục Tân thấy hơi đau lòng, anh cảm thấy cho vài đồng tiền xu là được rồi.

Nhưng lần này ra ngoài, tất cả vật phẩm đều do sở cảnh vệ và bộ phận thông quan đặc biệt chuẩn bị, bao gồm cả đồng liên minh và vàng miếng cũng thế, cho nên tất cả đều có mệnh giá giống nhau, một xấp năm mươi đồng. Bây giờ dùng tiền để hỏi thăm tin tức, Lục Tân chỉ có thể lấy tờ có mệnh giá thấp nhất là năm mươi đồng ra. Dù sao anh không mang theo đồ hộp, mà nếu cho vàng miếng thì càng đau lòng hơn.

Nhưng chỉ tốn năm mươi đồng đã nghe được tin tức, thì vẫn rất đáng giá.

Huống hồ anh vẫn có thể trả nổi.

Bởi vậy Lục Tân để mặc cô gái nhận tiền, rồi im lặng chờ cô ta trả lời.

Nhưng cô gái kia chỉ nhận tiền xong nắm chặt trong tay, sau đó cứ nở nụ cười hạnh phúc nhìn anh.

Không ngờ cô ta lại chẳng trả lời.

“Không muốn nói thì thôi…”

Lục Tân không muốn ép buộc một cô gái vừa chăm chỉ vừa lạc quan như vậy, vì thế lắc đầu định lấy lại tiền của mình.

Nhưng khi anh vừa nắm góc tờ năm mươi đồng kia kéo ra ngoài, thì phát hiện nó lại cứng đến bất ngờ.

Cô gái kia nắm chặt tờ năm mươi đồng không chịu buông tay.

“Nếu cô không trả lời, thì phải trả tiền lại cho tôi.”

Lục Tân nhìn cô gái nói lý lẽ với cô ta, rồi tiếp tục giật tờ năm mươi đồng lại.

Nhưng cô gái kia vẫn nắm rất chặt, không hề có ý muốn buông tay.

Lục Tân kiên trì muốn giành lại, cô gái thì lại khăng khăng nắm chặt.

Lục Tân thấy hơi tức giận, nhưng không dám giật quá mạnh, sợ sẽ làm rách tờ tiền giấy.

Có điều lúc này em gái cũng đã nhảy xuống giúp đỡ Lục Tân, cô giở từng ngón tay của cô gái kia ra.

Cuối cùng tờ tiền giấy năm mươi đồng hoàn chỉnh chỉ bị nhăn nheo một chút đã về lại tay Lục Tân.

Trên mặt cô gái kia vẫn nở nụ cười hạnh phúc, có điều dường như nụ cười này đã trở nên khác thường.

“Nếu cô không chịu nói thì tự tôi đi tìm!”

Lục Tân cất tờ tiền vào túi, đeo ba lô lên đi chầm chậm vào thị trấn.

Khi anh vừa đi vào thị trấn, những người làm ngoài ruộng, bao gồm cả cô gái kia vẫn lẳng lặng đứng đó quan sát anh.

Quy mô của thị trấn rất lớn, ít nhất có thể ở được mấy chục ngàn người.

Trong thị trấn không có đèn đường, ánh sáng mờ ảo, chỉ có thể dựa theo ánh trăng máu trên bầu trời để quan sát xung quanh.

Phong cách kiến trúc của thị trấn này có hơi kỳ lạ, phòng ốc được xây dựng rất ngăn nắp, nằm san sát nhau.

Mỗi một căn nhà có hình dáng một cái hộp nhỏ vuông vức, có một cánh cửa ra vào, hai cái cửa sổ.

Mới nhìn lướt qua thì nó mang hơi hướng những căn nhà trong truyện cổ tích, nhưng lại đơn giản hơn những căn nhà trong truyện cổ tích nhiều.

Những căn nhà như vậy xếp thành từng hàng từng hàng liền nhau, kéo dài tít tắp.

Khi dùng tay chạm lên sẽ phát hiện những căn nhà này được quét vôi, tường vẫn còn hơi ẩm ướt, không biết có phải vì mới quét vôi lên hay không.

Phía sau lưng thị trấn là một ngọn núi thấp, có thể loáng thoáng nhìn thấy trên đỉnh núi có vài căn biệt thự ẩn mình trong bóng tối, cũng không biết có phải những căn biệt thự này được xây dựng từ trước khi biến cố ập đến hay không, nhưng phần lớn chúng đã bị đủ loại cây xanh trên núi che phủ.

Nhìn từ xa sẽ khiến người xem có một cảm giác cũ kỹ đổ nát.

Tất cả những căn nhà ở thị trấn đều được xây dựng dưới chân núi, không thể xác định được có phải nó được xây vòng quanh dưới chân ngọn núi này hay không.

Lục Tân nhìn một lúc rồi rời mắt đi nơi khác theo bản năng.

Những thứ đều tăm tắp chỉnh tề thế này vốn sẽ tạo cho người nhìn cảm giác thoải mái.

Nhưng nếu nhìn quá lâu, sự đều đặn và chật chội của chúng khiến người xem dần nảy sinh cảm giác áp lực.

Cả thị trấn này không có một tiếng động nào.

Lục Tân từ từ đánh giá những căn nhà này, sau đó bước chầm chậm đến một căn nhà gần đó.

Anh muốn đi vào trong một căn nhà để xem bên trong có cái gì.

Nếu nhìn qua cửa sổ sẽ thấy bên trong tối đen như mực, chỉ có thể loáng thoáng cảm thấy bên trong được bài trí rất đơn giản.

Sau một hồi suy nghĩ, Lục Tân muốn đẩy một cánh cửa bước vào xem thử.

Chỉ là, vào một giây trước khi anh chạm vào nắm tay cửa, anh đã kịp rụt bàn tay về, trong lòng anh đột nhiên nảy sinh ra một dự cảm kỳ lạ.

Nếu như anh mở cánh cửa này ra, bước vào, rất có thể sẽ lập tức gặp phải một vài chuyện không hay.

Nhưng không đi vào xem thử thì làm sao tìm được người anh muốn tìm đây?

Có phải đám người Tần Nhiên đang ở trong một căn nhà nào đó trong vô số căn nhà này không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận