Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1532: Niềm tự hào của một con người (2)

Sự tức giận của một người dễ lay động lòng người nhất.

Nếu cơn giận này được nâng cao hơn, đó chính là cơn giận đến sau khi thừa nhận con người thật.

Lục Tân là như vậy.

Thậm chí lần đầu tiên anh đã bộc lộ ra sự thiếu tự tin đối với đánh giá thực về bản thân.

Các tiến sĩ và những người khác xung quanh đều ngẩn ngơ.

Họ dường như không ngờ rằng Lục Tân sẽ nổi giận vì một chuyện như vậy.

Đặc biệt là nghe những lời anh vừa nói ra, từ góc độ suy nghĩ lý trí, đó không phải là một ý kiến thông minh chút nào.

Ở một mức độ nào đó, thậm chí xác thực có thể được gọi là "ngu xuẩn".

Tuy nhiên, những lời này cũng có sức mạnh, thông minh giống như họ, nhất thời cũng không thể phản bác lại.

"Các người, đừng sắp đặt tôi nữa..."

Sau khi nói ra những lời này, Lục Tân cũng có chút buồn bực, lắc đầu trầm mặc nói: "Dù là lão viện trưởng, mẹ hay các người, lúc nào cũng thích thay người khác sắp đặt mọi chuyện. Dù tốt hay xấu. Thật sự, rất nhiều khi tôi đều muốn từ chối. Nhưng bao giờ cũng không quá nỡ lòng, nhưng lần này, tôi thực sự không muốn tiếp tục nghe theo như sự sắp đặt của cô nữa."

"Tôi có nguyên tắc và yêu cầu của riêng mình."

"Có lẽ, theo ý của các người, như vậy có vẻ hơi thiếu thông minh..."

Lục Tân hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn về phía Tiến sĩ An rồi lại mỉm cười, thậm chí còn kiêu hãnh.

"Nhưng tôi cảm thấy rất tự hào."

"Bởi vì, đây vốn là dáng vẻ nên có của một con người..."

Sau khi Lục Tân nói xong những lời này, xung quanh bỗng nhiên yên lặng.

Bên trong viện nghiên cứu, động tác của quỷ dị ồn ào dường như đột nhiên dịu đi rất nhiều. Bên ngoài viện nghiên cứu, những quỷ dị càng ngày càng nhiều, đang liều mạng chặn cửa, chen nhau muốn đi vào, dường như cũng lập tức cách xa. Cả thế giới đều trở nên im lặng.

Có lẽ, đó chỉ là sự bình lặng ở nội tâm.

"Ha ha ha..."

Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, Lục Tân thậm chí còn lờ mờ nghe thấy trong viện nghiên cứu hình như có gì đó đang cười.

Cười vô cùng vui vẻ.

Ngay cả đầu óc vốn có phần trở nên hỗn loạn vì tiếp nhận thông tin trước đó, dường như đều giảm bớt rất nhiều gánh nặng trong chốc lát.

"Anh..."

Nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh và tự hào của Lục Tân, Tiến sĩ An khẽ mở miệng, nhưng lại ngậm chặt.

Lúc này cả người cô ta rối bời.

Có vẻ như một phần trong cô ta đang rất tức giận.

Tức giận vì Lục Tân không chịu lựa chọn phương án tốt nhất, nhất quyết để tình hình trở nên hỗn loạn không thể kiểm soát.

Nhưng sâu thẳm trong lòng, cô ta lại không khỏi nghĩ đến một bóng dáng kiên quyết nhảy lầu, không chút luyến tiếc mình bị bỏ lại trên thế giới này, điều này đột nhiên khiến trái tim cô ta mềm ra, thậm chí còn xúc động muốn khóc....

Lúc mở miệng, cả bản thân cô ta đều không ngờ rằng mình sẽ nói ra lời như vậy.

"Có lẽ, lúc đầu nếu người đó có một chút 'ngu xuẩn' nào đó giống anh, đã không đến mức khiến tôi tuyệt vọng đến thế..."

Cô ta im lặng một lúc lâu, trong mắt lại có máu rỉ ra.

Có điều cô cũng không lãng phí quá nhiều thời gian, mà chợt phản ứng lại, đưa tay áo lên lau mắt, sau đó hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào Lục Tân, nghiêm nghị nói: "Nhưng dù thế nào, anh phải nhớ rằng, rời đi an toàn là yếu tố đầu tiên, hiểu không?"

"Anh, mới là người quan trọng nhất, biết không?"

"Cái này..."

Lúc này Lục Tân bị cô ta nhìn như vậy, ngược lại có chút không vững tâm.

Băn khoăn không biết có phải cô ta đã hiểu lầm điều gì rồi, trong lòng anh, bản thân anh mới là người quan trọng nhất mà...

Tôi cũng đâu nghĩ sẽ thực sự phải chết chung với các người.

Trực tiếp ném các người ở đây và đặt mạng sống của các người lên trên của chính mình, đây là hai điều khác nhau mà...

... Ngoài ra, bản thân còn đang suy nghĩ cách dẫn đề để kiếm thêm 100 triệu thì đã bị cô ta ngắt lời.

"Được rồi!"

Nhưng Tiến sĩ An cũng không cho Lục Tân có cơ hội giải thích thêm, hít một hơi thật sâu, nhìn mọi người nói: "Lực lượng cấm kỵ của viện nghiên cứu tiêu tán càng lúc càng nhanh, những quỷ dị khủng bố bên dưới rất nhanh sẽ đuổi kịp, những thứ bên ngoài kia cũng tụ tập càng ngày càng nhiều."

"Mỗi phút chậm trễ, chúng ta đều phải đối mặt với nguy hiểm nhiều hơn một phần."

"Vì vậy, lập tức chuẩn bị, đột phá vòng vây ra ngoài từ đây..."

Vừa nói, biểu cảm thậm chí còn trở nên hơi dữ tợn: "A Chấn, bật chế độ đột phá vòng vây."

"Ti Ti, cho phép cô mở khóa bảy giới hạn, mở khóa tám giới hạn lúc cần thiết."

"Lý Giai Giai, đừng nhìn hai người đàn ông đó nữa, lập tức gửi tin nhắn cho nhân viên tiếp ứng, yêu cầu họ hỗ trợ chuyên sâu."

"Về phần họ có nhận được hay không, thì phải xem số mạng của chúng ta rồi..."

Mọi người nghe cô ta nói, một lúc lâu sau mới phản ứng kịp, vội vàng bắt đầu các công việc chuẩn bị.

Người thì kiểm tra súng ống, người thì cởi bỏ áo khoác nhung xuống và chuẩn bị tháo vòng, người thì bắt đầu thao tác với ruồi điện tử.

Ngay cả em gái cũng lo lắng chạy đến bên cạnh, mở chiếc ba lô nhỏ của mình ra, hình như đang kiểm kê thứ gì đó.

Chỉ có Lục Tân đứng ở một bên, hơi lúng túng.

Nghiêm túc suy nghĩ một hồi, anh ngồi xổm xuống cột dây giày, để có thể hòa vào bầu không khí căng thẳng này.

Chuẩn bị chỉ trong một phút ngắn ngủi, sau khi thầy Lý phát tín hiệu xong, còn tiến lại gần Lục Tân và dùng cùi chỏ thọc nhẹ vào anh, nói: "Này, cậu có vẻ khá nam tính, kể ra, cậu thường sống ở Thanh Cảng sao?"

"Địa chỉ cụ thể ở đâu?"

Lục Tân đột nhiên có chút ngượng ngùng, đành phải kéo xa khoảng cách một chút, giải thích với anh ta: "Thứ nhất, tôi không tên Này."

"Tên tôi là Lục Tân, mọi người trong ngành đều gọi tôi là đơn binh."

"Thứ hai, tôi đã muốn nói với các người từ sớm, không ai trong các người nhớ đến, nhưng tôi thì có..."

Anh cười đáp, sau đó lại gật đầu mạnh: "Vậy nên các người không cần lo lắng, tôi vốn nhất định phải trở về."

"Nhà tôi ở Thanh Cảng, rất nhiều người đang đợi tôi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận