Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 511: "Người có năng lực" đọc được suy nghĩ? (1)

"Không thể không thừa nhận, năng lực của mày rất hiếm gặp, cũng rất khó có được đấy..."

Lúc này, giọng nói thì thầm của cái người trên mặt chỉ có một con mắt dài kia nhỏ lại vang lên một lần nữa.

Bởi vì lúc này Lục Tân đang đưa lưng về phía hắn, cho nên hắn không nhìn thấy biểu cảm của Lục Tân, lúc nói chuyện, còn có thể nghe thấy một ít ý cười tự tin nữa: "Vừa rồi, lúc mày nói sẽ canh ở cửa và sẽ luôn trông coi như thế, quả thật đã dọa được đồng bọn của tao, và cũng vô tình nắm được nhược điểm của nó, hơn nữa năng lực của mày lại rất cổ quái, nhưng rất rõ ràng là mày vẫn rơi vào một sai lầm."

"Lúc mày chặn nó lại ở trong phòng, cũng chẳng khác nào đã bán phần lưng của mày cho nó..."

Hắn vừa nói, vừa kéo hộp đạn ra, đổi đạn bình thường vào, đẩy mạnh vào trong một băng đạn mới, sau đó hắn chậm rãi đi về phía trước, nhấc súng chĩa vào Lục Tân, cũng cười nói: "Bây giờ, tao đang suy xét xem nên giết mày hay là bắt mày lại đây."

Trong tầm mắt của hắn, Lục Tân đã bị Mê Tàng bắt được, thân thể đã trở nên cứng ngắc, khí tức người sống trên thân thể cũng đã dần dần bắt đầu biến mất, nhìn từ kinh nghiệm trước đây, nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, việc duy nhất hắn cần phải suy xét chính là đến cuối cùng nên dùng thái độ cẩn thận nhất, trực tiếp xử lý cái tên "người có năng lực" này, hay là nên dùng thái độ chu toàn, trước tiên đưa anh về để thẩm vấn cho ra lẽ một chút?

"Bằng không, mày nên cân nhắc thử có nên nói những chuyện mày biết cho tao nghe xem được không?"

Trong lúc hắn đang suy nghĩ, đột nhiên con mắt trên mặt hắn co rụt lại, giống như là phát hiện chuyện gì đó ngạc nhiên vậy.

Trong phút chốc lần nữa, không thể nhận thấy rõ động tác ở hai chân của hắn, thân thể chợt lui lại, đồng thời hắn đưa tay bắn một phát.

"Rắc!"

Cũng vào lúc thân thể hắn thối lui lại, Lục Tân trông không hề động đậy, bỗng nhiên hơi cứng đờ quay đầu.

Tuy thân thể anh bất động, nhưng cổ lại xoay một trăm tám mươi độ, nhìn về phía người đàn ông mặc âu phục mà mỉm cười.

Ngay sau đó, cái đầu đã xoay đến mức này bỗng nhiên lại lệch thêm một cái, vừa lúc tránh thoát được viên đạn đang bắn về phía anh.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Chứng kiến cục diện quỷ dị đến cực điểm thế này, giọng nói của người đàn ông mặc âu phục cũng hơi biến điệu.

Loại giọng điệu này là lần đầu tiên hắn dùng từ sau khi hiện thân đến giờ.

"Trước tiên mày đừng kích động..."

Cổ của Lục Tân quay đến tận sau lưng, anh không để ý đến người đàn ông mặc âu phục, mà lại cúi đầu nhìn thoáng qua cái bóng của mình rồi khẽ nói.

Sau đó, đầu anh lại răng rắc rung động quay trở về, nói khẽ: "Em gái, có thể buông anh ra rồi."

Lúc này, em gái đang vươn hai cái tay nhỏ, nắm chặt lấy đầu của anh.

Bằng không, tự Lục Tân sẽ không thể nào tự vặn đầu của mình với một biên độ lớn đến như thế được.

Đương nhiên, dù cho có sự giúp đỡ của em gái thì cổ của anh cũng vẫn có hơi mỏi.

Anh lay động một cái, phát ra tiếng răng rắc thanh thuý, lúc này mới cảm thấy cổ dễ chịu hơn rất nhiều.

Anh chậm rãi quay đầu, nhìn về phía con quái vật thấp bé mọc rất nhiều xúc tu ở trước mắt kia, anh nhớ lại một chi tiết, vội nói khẽ:

"Vậy nên, năng lực của mày chính là không thể bị người trông thấy à?"

"Thậm chí, đây còn chẳng phải là tàng hình, mà là bởi vì trên người mày có một loại khí thế khiến cho người ta vô thức không nhìn thấy mày. Nói ở một trình độ nào đó, điều này còn lợi hại hơn cả tàng hình nữa. Bởi vì cho dù có người nhìn thấy được mày, hoặc là bắt được một vài dấu vết liên quan đến mày, theo bản năng họ cũng sẽ xem nhẹ, thậm chí là lãng quên đi mày. Điều này sẽ dẫn đến không ai có thể tìm được mày, bởi vì tất cả mọi người đều vô thức không muốn tìm mày."

"Mày bắt người khác đi, thật ra chính là làm ô nhiễm người này."

"Điều kiện để thoả mãn ô nhiễm, một là tiếp xúc, cộng thêm việc đối phương không bị người khác chú ý."

"Tao không biết kiểu "người năng lực" như mày đây có phải là chưa từng thua trò chơi bắt quỷ hay không..."

Anh chậm rãi nói rồi ngẩng đầu nhìn về phía em gái, lúc này em gái đang ngồi xổm trên đỉnh đầu con quái vật này, khoang hai cánh tay nhỏ vào ngực, trông có vẻ vô cùng oai phong, trên mặt Lục Tân cũng không khỏi nở một nụ cười tán thưởng, anh nhìn về phía con quái vật rồi bảo:

"Nhưng rõ ràng lần này mày đã thua rồi."

Cảm thụ được ánh mắt ôn hoà của Lục Tân rơi lên người mình, thân thể của con quái vật kia dường như cũng run rẩy lên.

Nó cúi đầu, cũng không dám nhìn vào mắt Lục Tân.

Sau khi Lục Tân thản nhiên nhìn nó một chút, tâm trạng của anh cũng dần dần trở nên vui vẻ.

Sau đó, anh hơi khiêu khích hướng ra phía ngoài, nhìn sang người đàn ông mặc âu phục trên đầu chỉ có một con mắt dài kia.

Rất rõ ràng, lúc anh đang canh giữ ở cửa đã không để cho con quái vật này trốn thoát, đồng thời cũng định hao tốn thời gian đến cùng với nó, người đàn ông mặc âu phục bên ngoài, kỳ thật cũng đang sáng tạo cơ hội, không chỉ muốn để đồng bọn của hắn có thể trốn thoát, còn muốn thừa dịp mình phân tâm để cho đồng bọn của hắn đánh lén mình, chỉ tiếc, bọn chúng không ngờ, lúc mình đối mặt với người đàn ông mặc âu phục, em gái vẫn luôn ở trong phòng.

Cô đang tìm kiếm con quái vật không thể nhìn thấy kia.

Hơn nữa, vào phút cuối khi con quái vật này đánh lén Lục Tân, quả thật cô cũng đã tìm được nó.

Chính là bởi vì em gái vẫn luôn nắm lấy nó, cho nên Lục Tân mới có thể luôn nhìn thấy nó và sẽ không để lỡ mất nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận