Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1356: Tiếng cười xuyên qua thời gian (2)

Nhìn bọn họ chẳng qua chỉ đơn giản là hành động không có cách nào làm được, nhưng thực tế là sau lưng suy luận và động lực xảy ra vấn đề.

Giống như phụ tùng động cơ bị sứt mẻ với nhiên liệu chưa đủ, cũng sẽ dẫn đến việc hoạt động không linh hoạt.

Điều đáng thương là có thể rất nhiều người hiểu được động cơ, nhưng không hiểu được cùng loại.

Lúc giáo sư Bạch huấn luyện anh đã từng đề cập tới, Thanh Cảng hiện tại đang nỗ lực nuôi dưỡng rất nhiều bác sĩ tâm thần và tâm lý. Có nhu cầu cấp thiết đối với những nhân tài như vậy, nhưng trong quá trình đánh giá kỹ năng và chuyên môn, xếp thứ nhất luôn là kiên nhẫn.

Lục Tân, người đã lấy được bằng tốt nghiệp đại học, cũng không biết có nên thi chứng chỉ này hay không.

Điều này càng không cần phải nói, người anh đang đối mặt bây giờ là cô Tiểu Lộc.

Lục Tân rất yên tĩnh nhẹ nhàng chờ đợi cô Tiểu Lộc, cuối cùng trải qua một thời gian rất lâu, cô Tiểu Lộc mới giống như là quả bóng xì hơi, chậm rãi lắc đầu một cái. Cuối cùng cô không nói ra những lời tới cổ họng vừa rồi, nhưng suy nghĩ của cô cũng dần trở nên bình tĩnh lại.

“Anh chờ tôi một chút…”

Một lúc sau cô từ từ đẩy xe lên đi tới một bên góc tường.

Lục Tân cũng yên lặng đứng dậy, lẳng lặng đi theo cô.

Cô Tiểu Lộc dừng lại, trên mặt nở một nụ cười miễn cưỡng: “Anh có cần luôn phải theo tôi thế không…”

“Cần thiết…”

Lục Tân nhìn đồng hồ trong mắt sắp nhảy về số không, nhẹ nhàng gật đầu.

“Nhưng mà…”

Cô Tiểu Lộc cũng hơi lúng túng nhìn cánh cửa phòng phía góc tường, nhỏ giọng nói: “Tôi muốn đi phòng vệ sinh…”

“Hả…”

Lục Tân hơi kinh ngạc, sau đó phản ứng lại. nhẹ nhàng gật đầu một cái: “Ờ ừ…”

Vừa nói anh vừa xoay người trở lại trên ghế, lẳng lặng ngồi chờ.

Cô Tiểu Lộc xoay người sang, đẩy xe lăn đi vào phía sau cánh cửa. Mở đèn bên trong phòng.

Ánh đèn trắng như tuyết, tạm thời cởi bỏ bầu không khí đè nén trong căn phòng làm việc mờ tối này.

Nhưng cánh cửa đóng lại đóng kín, cắt đứt tất cả nguồn ánh sáng.

Lục Tân lặng lẽ ngồi trong phòng khách nửa tối nửa sáng, ánh đèn chiếu sáng trên bàn sách xa xa, chiếu lên một nửa cơ thể anh.

Lục Tân trầm mặc lắng nghe những động tĩnh xung quanh.

Trong phòng rửa tay chuyền đến tiếng bánh xe lăn đung đưa, qua một hồi lâu, âm thanh vòi nước mở nước vang lên.

Sao đó âm thanh này vẫn luôn không dừng lại.

Lục Tân đợi một hồi lâu, sau đó đứng dậy đi thẳng tới trước cửa phòng vệ sinh.

Anh đẩy cửa ra, nhưng phát hiện cửa đã bị khóa kín. Vì vậy chỉ có thể dừng lại, lùi về sau, một bước nhấc chân đạp vào cánh cửa.

Binh một tiếng, cánh cửa bị đá văng. Lục Tân ngay lập tức nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng phía trong phòng vệ sinh.

Đối diện kính phòng tắm, cô Tiểu Lộc ngồi trên chiếc xe lăn, đang dùng dao rọc giấy cắt cổ tay mình.

Thấy được động tác mở cửa của Lục Tân, cô chợt xoay người lại.

Lục Tân nhìn thấy trên mặt cô ấy đã hiện lên một chút hoa văn màu đen.

Cô Tiểu Lộc cố gắng lộ ra nụ cười giống như là một đóa hoa màu điên quỷ dị.

Đôi môi bị một loại sợi tơ màu đen khâu lại. Vết thương chỗ cổ tay giống như có năng lực sinh mệnh của chính mình, cố gắng dịch ra hai bên, giống như miệng một người đang cười, vừa dùng lực cười vừa văng máu tươi không ngừng ra hai bên.

Những chỗ màu tươi văng đến, không khí cũng trở nên mê ly lạ thường.

“Hi hi hi...”

Trong tai Lục Tân nghe thấy tiếng âm thanh huyên náo của đám trẻ con.

Âm thanh này giống như tới từ chỗ quen thuộc sâu xa trong trí nhớ.

Là khi còn bé ở cô nhi viện, dưới ánh mặt trời, trong lúc mọi người đang chơi trò chơi, thì xuất hiện tiếng cười này. Tiếng cười này xuyên qua tầng tầng không gian, vang lên trong lớp máu tươi bị khúc xạ, thậm chí Lục Tân còn có thể thấy có loáng thoáng từng bóng người khi còn bé như ẩn như hiện trong bầu không khí này.

Nhịp tim anh không nhịn được mà dần tăng lên.

Giống như trái tim bị từng bàn tay nhỏ bé không ngừng bóp chặt.

Anh chỉ có thể dốc hết toàn lực, giống như không nghe thấy những âm thanh đó cũng không đuổi theo những thứ ảo ảnh này, cuí đầu nhìn về phía cô Tiểu Lộc.

Cả thân thể cô Tiểu Lộc đều đã bị loại sợi tơ màu đen này xuyên qua, Thiên Sang Bách Khổng.

Những sợi tơ quái dị này giống như những chồi non của thực vật mọc ra từ trong máu tươi của cô ấy, ngập tràn cả phòng vệ sinh.

Xuyên qua lớp cơ thể ra cô, cuối cùng lại chui về cơ thể cô.

Cả ánh mắt, lỗ mũi, lỗ tai của cô, tất cả đều tầng tầng lớp lớp, giống như một chiếc lưới đánh cá bị rách.

Ngọ nguậy căng thẳng.

Giống như muốn treo cô như một tên tội nhân giữa không trung.

Bên cạnh cô, Lục Tân nhìn thấy từng gương mặt quen thuộc. Đó là đám con nít vui vẻ ở cô nhi viện trước kia.

“Ai…”

Lục Tân yên lặng không nói gì, đứng ở cửa một hồi lâu sau mới chậm rãi đi về phía trước.

Anh coi thường những sợi tơ màu đen này. Chẳng qua là vẻ mặt lạnh lùng dường như có chút đau thương.

Ở chỗ vô số sợi tơ màu đen quấn quanh, anh nhẹ nhàng cúi người xuống, cầm lấy con dao rọc giấy trong tay cô Tiểu Lộc ném qua một bên.

Sau đỏ nắm eo cô, nhẹ nhàng bế cô lên.

Mặt mũi cô Tiểu Lộc ngập tràn nước mắt, thần trí cũng dường như trở nên mơ hồ, bỗng nhiên dùng sức đấm đá trong lồng ngực Lục Tân, kêu lên không ngừng, dùng sức đánh vào bả vai và cánh tay của Lục Tân, vô số sợi tơ màu đen giống như là bị điên vậy, mạnh mẽ quấn quanh trên người Lục Tân, leo lên toàn bộ trong phòng làm việc, khiến cho phòng làm việc gặp tràn mùi máu tanh.

Ánh mắt, lỗ mũi và miệng cô Tiểu Lộc đều đã bị những sợi tơ màu đen khâu lại.

Nhưng trong phòng làm việc lúc này lại tràn đầy tiếng cười điên cuồng, có kêu khóc đau khổ, lúc ẩn lúc hiện, hỗn loạn vô cùng.

Những đứa trẻ con nít đang chơi xung quanh, những thứ những tiếng cười vui sướng xen lẫn thành một không khí quỷ dị, ngập tràn trong căn phòng làm việc rộng rãi, giờ khắc này Lục Tân thậm chí còn cảm giác giống như mình tiến vào một vùng không gian vặn vẹo trong trí nhớ, tâm trạng cực kỳ kiểm chế.

Nhưng anh vẫn coi thường tất cả những điên cuồng quỷ dị xung quanh, chỉ im lặng đặt cô Tiểu Lộc ở trên ghế sa lông .

Ở trong phòng làm việc, tìm được hai chiếc hộp nhỏ hay xử lý chầy da cho mấy đứa trẻ, nhẹ nhàng rửa dáy vết thương cho cô, sau đó quấn lên lớp vải thưa.

Mãi đến khi làm xong tất cả những chuyện này, anh mới nhẹ nhàng đứng thẳng người.

Ánh mắt điên cuồng không một ngôn ngữ nào có thể giải thích, quét qua không gian xung quanh, anh hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên dùng sức hét lớn: “Số tám, cút ra đây gặp tôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận