Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 938: Rùng mình khó hiểu (2)

Lục Tân ngồi ở trên sô pha, ngồi cực kỳ nghiêm chỉnh, đôi mắt nhìn thẳng ánh trăng máu ngoài cửa sổ.

Anh cũng cảm nhận được bầu không khí xấu hổ, chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn thẳng để làm giảm áp lực cho Hàn Băng.

Hàn Băng ngồi ngay ngắn một lúc, khẽ nói: “Anh đơn binh, đi đường mấy ngày rồi, có lẽ mọi người đều cảm thấy mệt mỏi nhỉ!”

Lục Tân: “Ừm.”

Hàn Băng nói: “Tắm rửa thay đồ sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút.”

Lục Tân gật đầu: “Đúng vậy.”

Quần áo đi ngoài hoang dã không nhẹ nhàng chút nào, quan trọng đó là không thể nào tắm rửa thay đồ.

Một là hành trình gấp gáp, không có thời gian tắm.

Hai là đi lại ngoài hoang dã, cho dù có gặp được hồ nước hay là dòng sông thì cũng chẳng ai dám mạo muội đặt chân xuống.

Cho nên đoàn người sau khi đi một đoạn đường dài vào đến thành phố, điều đầu tiên họ làm chính là tắm rửa thay quần áo.

Hàn Băng đúng là thận trọng, còn suy tính đến cả vấn đề này...

Trong lúc Lục Tân nghĩ thầm trong lòng, Hàn Băng xấu hổ nói: “Tôi muốn… Tắm rửa trước.”

“Ừm.”

Lục Tân gật đầu, hào phóng nói: “Cô đi tắm trước đi.”

Hàn Băng suy nghĩ mọi việc chu toàn, đương nhiên anh cũng phải hiểu chuyện, nam tử hán đại trượng phu, làm sao có thể giành nhà vệ sinh với một cô gái chứ?

Chỉ là sau khi anh thuận miệng đồng ý xong, đột nhiên kịp phản ứng lại.

Hình như có gì đó không đúng?

Anh suy nghĩ một chút rồi đứng dậy, đỏ mặt nói: “Cô tắm ở đây, tôi đến phòng Bích Hổ.”

Mặt Hàn Băng đã đỏ đến mang tai, liên tục xua tay, nói: “Không cần không cần, tôi đến phòng Hồng Xà là được.”

“Có lẽ bây giờ cô ấy đang tắm, con gái các cô tắm rửa tương đối lâu.”

Lục Tân cười nói: “Hay là tôi đến phòng Bích Hổ phòng, đàn ông chúng tôi tắm rửa sẽ nhanh hơn một chút.”

Nói rồi anh định xách túi chạy lấy người, nhưng rồi sau đó đứng lại, nghiệm túc suy nghĩ một chút, rồi do dự nói: “Nhưng mà đến thành phố rồi cần phải chú ý một chút, cho dù chỉ chia nhau ra một lúc nhưng cũng có thể xuất hiện nguy hiểm…”

Sau một lúc cân nhắc, anh thản nhiên nói với Hàn Băng: “Thế này đi, tôi chờ ở ngoài, cô tắm rửa xong thì gõ lên cửa.”

“Chờ sau khi cô gõ lên cửa thì tôi lại đến phòng Bích Hổ.”

“Chuyện này...”

Mặt Hàn Băng lại đỏ ửng lên, cô ấy cảm thấy xấu hổ, dường như không ngờ rằng Lục Tân lại cẩn thận săn sóc như vậy.

Rồi cô ấy xấu hổ đồng ý, dù thế nào thì Lục Tân cũng là đội trưởng.

Nàng kỳ thật là ngượng ngùng đồng ý, rốt cuộc Lục Tân tốt xấu là cái đội trưởng.

Còn Lục Tân thì có vẻ rất thản nhiên, xách túi đứng dậy đi ra ngoài.

Nhẹ đóng cửa lại, Lục Tân đứng canh giữ ở ngoài.

Hàn Băng ngồi ở đầu giường, cảm giác mặt đã đỏ đến mang tai, trong lòng xuất hiện một cảm giác kỳ lạ.

Sau một lúc im lặng, cô ấy mới hạ quyết tâm ôm đống đồ tắm và đồ trang điểm đi nhanh vào trong phòng vệ sinh.

Lục Tân đứng ngoài hành lang khách sạn lặng lẽ châm một điếu thuốc.

Thật ra bây giờ đúng là có hơi bất tiện, anh và Hàn Băng ở chung một phòng, anh không dám hút thuốc.

Đây cũng là phiền phức khi dắt người bình thường đi chấp hành nhiệm vụ, đương nhiên kế hoạch ban đầu không có vấn đề này. Trách nhiệm của Hàn Băng vốn là sau khi đến thành phố Hắc Chiểu, cô ấy sẽ chịu trách nhiệm liên lạc với người dân trong thành phố, rồi cô ấy sẽ được sự bảo vệ của thành phố Hắc Chiểu, cung cấp cho anh những tin tức cần thiết, nhưng vấn đề hiện tại là họ tạm thời không thể liên lạc với thành phố Hắc Chiểu.

Nếu vậy, người có nguy cơ gặp nguy hiểm nhất chính là Hàn Băng.

Anh yên lặng canh chừng khoảng chừng mười phút, bên trong vang lên tiếng đập cửa khe khẽ, Lục Tân lập tức yên tâm.

Không ngờ rằng Hàn Băng tắm rửa cũng rất nhanh.

Nếu cô đã tắm xong thì anh cũng yên tâm rồi, nếu cho dù có chuyện gì thì anh cũng có thể kịp thời đến giúp đỡ.

Còn trong tình huống chưa tắm xong thì không được, Lục Tân nghi ngờ lúc cô ấy chưa kịp mặc đồ, thì cô ấy tình nguyện bị ô nhiễm chứ không dám chạy ra cầu cứu.

Lục Tân cũng gõ lên cửa đáp lại, rồi sau đó xách túi đi về phía phòng Bích Hổ.

“Tôi là một người thích tắm cho làn da sạch sạch…”

“Ha ha ha...”

“Đội mũ tắm lên đầu nhảy nhảy nhảy…”

“Ha ha ha…”

Lúc Lục Tân đến thì cửa phòng Bích Hổ còn chẳng đóng, anh vừa đi vào phòng đã nghe thấy tiếng hát vui vẻ của Bích Hổ vang ra từ trong phòng tắm, anh bất lực lắc đầu, đặt túi xuống, đi đến cạnh cửa sổ, im lặng ngồi xuống sô pha chờ.

Thời gian thong thả trôi qua trong tiếng hát vui vẻ của Bích Hổ.

Ngay khi Bích Hổ hát đến “là lá la la là lá la”, đột nhiên Lục Tân ngẩng đầu lên.

Anh đứng phắt dậy nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy cả thành phố phồn hoa này đèn đuốc sáng trưng.

Ở hướng Tây, dường như có thứ gì đó đột nhiên bùng nổ.

Cảm giác tim đập thình thịch bất ngờ xuất hiện trong đêm tối, còn mang theo cả cảm giác ớn lạnh khó hiểu.

Anh không biết rằng, khoảnh khắc ấy là lúc bù nhìn xuất hiện ở tổng sở hành chính thành phố Hắc Chiểu.

“Thình thịch... Thình thịch...”

Khi cảm giác ớn lạnh kia xuất hiện, thậm chí Lục Tân có thể cảm nhận được da gà da vịt mình nổi hết cả lên.

Căn phòng trở nên im lặng đến lạ thường, thậm chí anh còn nghe được tiếng tim anh đập thình thịch.

“Lúc này bên kia có chuyện gì xảy ra sao?”

Lục Tân hơi nhíu mày nhìn về phía trung tâm thành phố Hắc Chiểu.

Có lẽ nơi đó có một sức mạnh tinh thần cực mạnh nào đó đột nhiên lóe lên trong giây lát, vì khoảng cách quá xa, và loại sức mạnh này đã được cố tình đè nén, vì thế anh cảm nhận được rất ít, nhưng chỉ trong chớp mắt, anah đã nảy sinh được cảm ứng mãnh liệt.

“Rốt cuộc nó là thứ gì?”

Anh lặng lẽ suy nghĩ, không ngờ cảm giác lần này còn mãnh liệt hơn cả lần đầu tiên anh đi vào thị trấn Vui Vẻ.

Mà sức mạnh này được phát ra từ ở trung tâm thành phố Hắc Chiểu.

Nói vậy, nếu sau khi vào thành phố mà đội anh đi thẳng đến sở hành chính, có lẽ bây giờ anh đã phải đối mặt trực diện với loại sức mạnh này rồi?

Sau khi Lục Tân nghĩ thông suốt thì trên mặt anh dần nở một nụ cười tươi tắn đến lạ thường.

“Thật đáng sợ...”

...

...

Cũng vào lúc Lục Tân nghiêm túc nhìn về phương hướng sức mạnh tinh thần kia biến mất, ở căn phòng tắm sau lưng, Bích Hổ đã quấn áo tắm dài hát lẩm bẩm đi ra ngoài. Anh ta vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy có một người đang lặng lẽ đứng cạnh cửa sổ phòng mình.

Làm anh ta sợ đến mức da đầu tê rần, giơ súng lên.

Đến khi cẩn thận nhìn lại thì phát hiện ra là Lục Tân, thế rồi anh ta lại cất khẩu súng vào.

Trên người anh ta chỉ mặc một cái áo tắm, không biết vừa nãy anh ta đã lấy súng từ chỗ nào, rồi lại cất vào đâu…

“Đội trưởng, cậu không ở trong phòng chăm sóc Hàn Băng cho tốt, chạy đến chỗ tôi làm gì vậy?”

Anh ta vừa lau đầu vừa hỏi Lục Tân.

“Hửm?”

Lục Tân nghe thấy giọng nói của anh ta, thì lập tức quay người lại, nói: “Anh tắm xong rồi?”

“Trời đất...”

Bích Hổ bất ngờ nhìn thấy biểu cảm trên mặt Lục Tâm, lập tức sợ đến mức lông tơ dựng đứng, cả người hơi run lên.

Đứng trước nụ cười thân thiện của Lục Tân, anh ta gần như muốn lùi vào trong phòng tắm để trốn, chỉ là không dám.

Giọng nói lắp ba lắp bắp, run lẩy bẩy: “Đội... Đội trưởng...”

“Vừa rồi tôi nói muốn ở chung một phòng với cậu chỉ là nói đùa thôi…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận