Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 758: Viện bảo tàng Tai Ách (1)

Công tác chuẩn bị đã hoàn thành, tạm thời mở lại tiểu hội rồi bàn luận về toàn bộ kế hoạch.

“Tôi đi qua đó trước đây, lát gặp nha.”

Lục Tân cười cười, để lại một câu với mọi người rồi cùng Oa Oa leo lên chiếc xe cải tiến, chậm rãi khởi động xe.

Anh còn vươn tay ra vẫy vẫy ngoài cửa xe, ra hiệu cho mọi người không cần tiễn.

Oa Oa cũng học theo, cũng vươn cái tay nhỏ ra vẫy vẫy, còn ló đầu ra cười một cái.

“Ách…”

Thấy gương mặt tươi cười của cô bé, tất cả mọi người đều cúi đầu cảnh giác, không dám nhìn trực diện.

Bích Hổ còn lẩm bẩm, cảm khái một câu: “Thế nào mà bộ dạng của hai người này lại giống như đang đi dã ngoại vậy?”

“Ai dà, tổ trưởng, như này có tính là bọn họ mượn việc công làm việc tư không?”

Trần Tinh thở ra một hơi, nhịn xuống ý nghĩ đạp cho Bích Hổ một cái, tức giận nói:

“Nếu như anh cũng có thể gánh vác trách nhiệm lớn như vậy thì tôi sẽ tự mình phê duyệt để anh có quyền làm việc tư trong khi đang làm việc công.”

Bích Hổ nghe vậy, mắt sáng lên, nói: “Quyền hay không không quan trọng, chủ yếu là có phát đối tượng để làm việc tư cho không?”

Thái dương Trần Tinh hơi nhưng nhức, quay đầu nhìn về phía Bích Hổ, chậm rãi mỉm cười nói: “Anh nói xem?”

Bích Hổ bị dọa sợ run cả người ngay lập tức, ngượng ngùng nói: “Nói đùa thôi, đối tượng thì tôi tự tìm cũng được…”

Trước mặt chiếc xe cải tiến là một cái đường nhỏ cong queo, nói trực tiếp đến thị trấn Vui Vẻ.

Lúc này đã cách mục tiêu rất gần, đã có thể thấy rõ vùng trời của thị trấn Vui Vẻ cùng chỗ không khí vặn vẹo kia.

Mật độ không khí ở chỗ đó cao hơn bình thường rất nhiều, bởi vậy có thể khiến bầu trời vùng này xanh thẳm rõ ràng so với xung quanh, từ xa nhìn lại, tựa như là một nhà kho lớn lộn ngược, cũng tựa như một mảng mặt trời dưới đáy biển sâu.

Cảnh vật tự nhiên bị vùng biển kia chia cắt rõ ràng thành hai nửa, nếu như đây không phải là tình thế nguy cấp thì đó cũng là một cảnh tượng hùng vĩ…

Xe cải tiến cạch cạch cạch ép qua mặt đường, lúc gần đến chỗ không khí vặn vẹo này xe thoáng giảm tốc độ lại.

Ngẩng đầu lên nhìn là có thể thấy các sợi tơ nổi lơ lửng hai ba mét trong không khí bên ngoài xe.

Một sợi một sợi, giống như là mỡ đông lẫn trong nước lọc.

Thấu kính bên trái của anh lúc này đã nảy lên vài con số màu đỏ.

Bên cạnh chữ cảnh báo là con số 1232.

Chỉ ở phía ngoài đã có một ngàn năm trăm lượng cấp tinh thần.

Con số này, đúng là khiến người ta phải tặc lưỡi.

“Trong màn đêm nhơ nhuốc, hãy đốt lên ánh nến Thiên Phá mang hơi thở thời chiến loạn…”

“Tiếng súng truyền ngàn dặm, bình ổn nạn đói mọi miền quê…”

“Ở nơi hoang dã bị Hồng Nguyệt bao phủ này, chúng ta phải làm thế nào mới có thể an ủi linh hồn cô đơn của chính mình?”

“Các vị khán giả…”

“Thuốc lá, chỉ cần thuốc lá!”

“Hiện tại chúng ta đã tới thị trường thuốc lá, hãy mau mau tranh thủ đợt đại hạ giá và ưu đãi có một không hai này…”

Đột nhiên, radio của xe vang lên tiếng hát khàn khàn, loáng thoáng phát xong một bài hát bi thương.

Còn không đợi người khác hiểu được nội dung của câu hát thì tiếng nhạc đã biến mất, chỉ còn lại thanh âm cô đơn của người chủ trì cùng tiếng điện đài, còn có rất nhiều tiếng quảng cáo của thị trường thuốc lá vang lên xung quanh, đủ loại âm thanh rộn lẫn vào nhau, không có tiết tấu, cực kì khó nghe.

Lục Tân vội vàng tắt radio đi.

Cũng biết đây là âm thanh của radio bị loạn do tinh thần đột biến xung quanh quá nồng đậm.

Lúc này con số trên thấu kính bên trái cũng đang không ngừng nhảy nhót, hình như là rất không ổn định.

Bởi vậy nên anh cũng không thể đóng lại thấu kính của mắt trái.

Xem ra vấn đề thông tin mà bọn Trần Tinh đã lo lắng trước đó đúng là một vấn đề không nhỏ.

Chỉ mới đứng ở bên ngoài như anh có thể khẳng định rằng bên trong thị trấn Vui Vẻ hiện tại mức phóng xạ rất nồng đậm, so với lần đầu tiên bản thân tiến vào nơi đây còn nồng đậm thêm gấp đôi, khó mà tưởng tượng nổi ở bên trong rốt cuộc là cái dạng gì.

“Đi qua đi!”

Khi khởi động lại lần nữa thì Lục Tân phát hiện xe đã không khởi động nổi.

Dường như hệ thống đánh lửa cũng đã chịu ảnh hưởng.

Bởi vậy anh đành phải nói một câu với Oa Oa, sau đó bĩu môi đẩy cửa xe đi xuống.

“Nếu mà dùng xe khởi động bằng dao động cơ thì tốt rồi.”

Đương nhiên là rút chìa khoá xe ra rồi tự mình đi vào, dù sao thì tới lúc về thì vẫn cần lái xe đi về.

Bốn cái bánh xe đều rất đáng tiền, huống chi là bánh xe đã được giáo hội khoa học kĩ thuật cải tạo qua.

Hít sâu một hơi, Lục Tân cất bước đi về phía không gian vặn vẹo trước mặt, trên mặt vẫn lộ ra vẻ bình tĩnh.

Oa Oa dường như là có chút khẩn trương, dán chặt lấy vai trái Lục Tân, còn nhẹ nhàng rút cái tay nhỏ ra cầm lấy tay anh.

Lục Tân cười cười với cô bé, ra hiệu không cần khẩn trương, sau đó bước ra bước chân đầu tiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận