Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1227: Cuộc hội ngộ nhiệt tình của bạn bè (2)

Cú Đêm cũng vô tội mà nói: “Em nghe thấy thành phố Hỏa Chủng dùng loa lớn kêu gọi mọi người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ đi, vừa vặn em cũng thấy mệt mỏi quá.”

“Cho nên em mới muốn chui vào trong đầu của một người nào đó ngủ tạm, sau đó đã có mặt ở đây rồi…”

Đằng sau đó, là người mặc đồ Tây, chính là quái vật Cửu Đầu Xà, nếu như so sánh với Cú Đêm hay là lão Vương, anh ta rõ ràng tỉnh táo hơn rất nhiều, sau khi lên trên này, anh ta cũng rất ít khi mở miệng, lúc này đến phiên anh ta, anh ta cũng cẩn thận quan sát những người xung quanh Lục Tân trước. Thấy rằng không có cô bé khiến anh ta cảm thấy quái dị bên cạnh Lục Tân, anh ta mới hơi yên tâm, động tác tinh tế che cái đầu rắn ở giữa đi, ho nhẹ một tiếng, nói:

“Thật ra thì chúng tôi cũng chỉ là trúng mưu kế của thành phố Hỏa Chủng, mặc dù thành phố Hỏa Chủng không có lãnh chúa tinh thần, nhưng cư dân của bọn họ ai cũng có vấn đề.”

“Chỉ cần ai đó định dùng năng lực ô nhiễm hay ảnh hưởng đến bọn họ thì cũng sẽ bị đưa vào bên trong thế giới này…”

Lục Tân gật đầu, anh công nhận cách phân tích của cái Cửu Đầu Xà có chín cái đầu này, chẳng qua trong lòng anh vẫn nghĩ rằng, e rằng không chỉ đơn giản như thế đâu.”

Quả thật, ở trong mắt rất nhiều người, thành phố Hỏa Chủng không hề có lãnh chúa tinh thần, .

Thế nhưng có Nhị Hào ở chỗ này, chỉ có thể nói, so với việc có lãnh chúa tinh thần, thành phố Hỏa Chủng càng đáng sợ hơn nhiều.

“Anh, anh thì sao?”

Vào lúc Lục Tân đang suy nghĩ, Cú Đêm nhiệt tình nói: “Anh tại sao lại đến đây vậy?”

“Tôi?”

Lục Tân ngẩn ra, nhìn về phía Nhị Hào một cái, nhẹ giọng đáp lời: “Chúng tôi tự chủ động tiến vào đây…”

“Ai nha…”

Trên khuôn mặt Cú Đêm ngập tràn nét kính nể: “Anh, anh tới đây để đón em hả?”

Ngay cả lão Vương đang đứng sau lưng anh ta cũng vừa mừng vừa sợ: “Nếu là như thế, chúng tôi cũng có thể ra ngoài sao?”

Chỉ có Cửu Đầu Xà là nhạy bén mà phát hiện ra, vẻ mặt của Lục Tân thật giống như vô cùng mất tự nhiên.

“Tất nhiên là có thể đi ra ngoài rồi…”

Lục Tân mơ mơ hồ hồ mà trả lời một câu, lại thay đổi đề tài, nhìn những người đang hết sức phấn khởi trước mặt mình đây, lại không nhịn được mà nhìn Nhị Hào đang đứng bên cạnh mình cúi đầu, không nói lời nào, mang lại cảm giác tương phản tột cùng với nét háo hức của những người kia, anh từ từ nói:

“Có điều tôi thực sự rất tò mò, mọi người tại sao lại không bị thế giới này ảnh hưởng vậy?”

“Ảnh hưởng? Ảnh hưởng gì cơ?”

Đối mặt với mối hoài nghi thậm chí là có chút kinh ngạc của Lục Tân, ba người mới vừa đi lên từ dưới chiếc bè kia lại không tự nhận thức được chuyện này một chút nào, lão Vương đứng ở bên cạnh vừa mờ mịt đáp trả, vừa nhìn xuống con sông phía dưới.

Nhìn một lúc, anh ta lại có vẻ mặt như nao nao muốn thử.

Lục Tân cảm thấy hơi kinh ngạc, nhìn về phía bọn họ: “Mọi người không cảm nhận được áp lực của thế giới này hay sao?”

“Áp lực…”

Trên khuôn mặt của mấy người kia lộ ra vẻ mơ hồ không hiểu: “Áp lực là cái gì cơ?”

Lục Tân lập tức cảm thấy giật mình, phát hiện bản thân mình cũng không biết phải giải thích với đám người này như thế nào.

Mới vừa rồi anh có cảm nhận được sự thay đổi của thế giới này, cái sức mạnh cường đại mà lại lý tính một cái tuyệt đối như thế dường như đã nghiền nát, băm vằm những cảm nhận của anh ra thành từng mảnh nhỏ, loại cảm giác đó, tất cả cũng không phải là do ảnh hưởng từ năng lực của Nhị Hào, Nhị Hào chẳng qua chỉ tiếp nhận loại cảm giác đó, sau đó để nó ảnh hưởng lên bản thân, để cho bản thân cảm nhận được sự thay đổi đó một cách mãnh liệt hơn mà thôi đơn giản mà nói, chính là không thể nào phản kháng, cũng không thể giải thích.

Trong sự trầm ngâm của Lục Tân, lão Vương dường như có điều gì suy nghĩ: “Ngược lại còn cảm thấy khá lá kích thích…”

“Kích thích?”

Lục Tân cũng có chút mờ mịt, ngẩng đầu nhìn khắp thế giới này.

Đây là một thế giới mà không thể dùng những suy luận bình thường mà hình dung, tất cả những thứ ở thế giới này đều là sai.

Bao gồm cả cảm giác của con người, lo lắng, thậm chí là dục vọng, tất cả đều không hợp lý và quái dị đến thế.

Hơn nữa, sau khi trải qua những cảm thụ vừa rồi, Lục Tân đã sâu sắc cảm nhận được, đứng trên tất cả của thế giới này, cũng không thể trở nên bình thường được.

Sức mạnh phản kháng của bản thân càng mạnh mẽ, thì sẽ phải chịu áp lực càng lớn.

Đây là một thế giới vừa tuyệt vọng lại vừa vặn vẹo.

Mà cái này lại bị ba người vừa bước lên từ con bè dưới sông gọi là kích thích ư?

Nếu như không phải là Nhị Hào giúp đỡ, bọn họ bây giờ đã bị con sông này đẩy đưa đi đến đâu đâu rồi ấy chứ?

“Tôi thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy một nơi như thế này, nhưng thực sự là đã nghiền lắm…”

Lão Vương xoay đầu lại, hưng phấn cười cười, sau đó nói: “Tất cả mọi thứ đều không chân thật, còn có thể gặp phải nguy hiểm, nhìn thì không hề bình thường, nhưng trông lại giống như thật, thật giống như đang chơi trò thực tế ảo trước khi thế giới này bị trăng đỏ buông xuống vậy, há, người anh em, cậu biết trò thực tế ảo là gì không? Chính là cái lại game mà chỉ cần cậu đeo kính mắt lên, cậu sẽ cảm nhận được xung quanh đều là người đẹp, bọn họ đều vừa hôn vừa sờ cậu…”

“Dừng lại…”

Lục Tân ngăn cản anh ta tiếp tục giải thích về trò chơi thực tế ảo.

Mặc dù bản thân mình chưa từng chơi trò thực tế ảo, nhưng theo bản năng anh cảm thấy cái trò chơi thực tế ảo này cũng không đại biểu cho cái gì cả.

Điểm anh càng tò hơn là một điểm khác: “Mọi người tránh khỏi nguy hiểm của thế giới này bằng cách nào?”

“Không cần tránh mà…”

Lão Vương chẳng hề để ý mà nói: “Ghê gớm nhất chính là lật thuyền đấy, nhưng lật thuyền rồi thì bên cạnh lại xuất hiện một con thuyền khác cho chúng tôi leo lên, tiếp tục đi…”

“Cái gì cơ?”

Lục Tân khó tin mà nhìn về phía bọn họ.

Cú Đen tội nghiệp mà gật đầu một cái: “Đúng vậy, lật mấy lần liền…”

Cửu Đầu Xà cũng nói: “Mỗi một lần đều sinh ra một loại cảm giác bản thân biến mất, nhưng rất nhanh sau đó lại phát hiện bản thân vẫn còn đang tồn tại ở trong thế giới này, sau đó lại đụng đầu vào một chỗ nào đó ở đây, tiếp tục nghiên cứu nơi này, sau đó lại một lần nữa tan xương nát thịt…”

Nghe thấy hai chữ nghiên cứu kia, Lục Tân lại không nhịn được mà nhìn về phía Cửu Đầu Xà một cái.

Đối phương nhất thời có chút cảnh giác mà rụt một cái đầu rắn lại, không dám phát biểu ý kiến nữa.

Thế nhưng sau khi nghe thấy lời nói của bọn họ, trong lòng Lục Tân thật sự có hơi rõ ràng, cảm giác dường như bản thân đã biết được điều gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận