Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1193: Vì một thế giới văn minh và trật tự (2)

Hạ Trùng trầm mặc một chút, nói: “Có trách nhiệm mà nói, chúng ta không phải chỉ cần đi vào bên trong tòa nhà cao tầng kia, mà còn phải sắp xếp đường lui, phòng trừ trường hợp khi đang đi vào tòa cao tầng đó mà bị người khác phát hiện, chặn lại ở bên trong. Nói một cách đơn giản hơn, trước khi tiến vào tòa nhà cao tầng kia để điều tra thì chúng ta cần phải tìm được con đường để có thể ra và vào. Mà mấu chốt của con đường này, nên ở trong vực sâu nơi con quái vật Hỏa Chủng này canh giữ.”

“Có lý…”

Lục Tân hơi trầm tư, thong thả nói: “Muốn đối phó nó, phải cân nhắc một vấn đề.”

Hạ Trùng có chút khẩn trương: “Cái gì?”

Lục Tân hết sức chuyên nghiệp mà suy tư, rồi nói: “Nếu con quái vật này canh giữ ở đây, có thể chứng tỏ nó có liên hệ với công ty Hỏa Chủng trong hiện thực, cho nên trước khi chúng ta có hành động nào đó, phải cân nhắc đến trường hợp nó sẽ hướng đến thể giới hiện thực xin giúp đỡ hoặc phát ra cảnh báo nào đó.”

Hạ Trùng lập tức trợn mắt há mồm.

Một hồi lâu sau, cô ta mới nói: “Tôi còn tưởng rằng vấn đề anh đang suy nghĩ là làm sao để sống sót được chứ…”

“Sống sót không phải là vấn đề.”

Lục Tân nói: “Hoàn thành nhiệm vụ của viện nghiên cứu mới là vấn đề.”

Từ trên người Lục Tân, Hạ Trùng thấy được một loại khí chất đại nghĩa, lẫm liệt, làm cho cô có chút cảm động.

Điều chỉnh tâm tình của bản thân một chút, cô mới thở một hơi trầm thấp nói: “Như vậy thì, anh định làm gì?”

Lục Tân suy nghĩ một lúc nói: “Tôi nhớ cô từng nói, năng lực của cô là khế ước.”

Hạ Trùng nhíu mày, nhìn Lục Tân nói: “Năng lực của tôi là có thể điều chỉnh một bộ phận tần suất tinh thần của mình, cùng quái vật trong vực sâu hình thành sự thống nhất về lượng tinh thần lực. Đơn giản mà nói, là một bộ phận nào đó của tinh thần lực của tôi, vĩnh viễn bị tinh thần quái vật ô nhiễm, giống như là một con dấu. Sau đó viện nghiên cứu đặt tên cho năng lực này của tôi là khế ước.”

“Sau khi hình thành con dấu kia, quái vật tinh thần sẽ nghe theo ý chí của tôi, tôi cũng có thể triệu hoán nó xuất hiện.”

“Đương nhiên, anh cũng đừng hy vọng vào tôi quá nhiều, tôi có thể ký kết khế ước cũng do nó nhỏ yếu hơn tôi, hoặc là tinh thần thể của sinh vật kia tương đối thân thiện. Nếu như đụng phải loài lợi hại, trong nháy mắt nó có thể ô nhiễm tôi hoàn toàn, tôi sẽ trở thành vật phụ thuộc của bọn chúng.”

“Sinh vật thân thiện…”

Lục Tân bắt được trọng điểm trong lời nói của cô ta, gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”

Nói xong, anh hơi hơi duỗi lưng một cái, giống như sắp có hành động.

Hạ Trùng ngơ ngác một chút, vội hoảng hốt nói: “Thế này là sao, anh muốn làm gì?”

Lục Tân nói: “Thực hiện bước thứ nhất của kế hoạch tác chiến, đầu tiên bao vây con quái vật tinh thần kia lại, miễn cho nó có thể làm ra hành động cảnh báo đối với hiện thực.”

“Bao vây?”

Cả người Hạ Trùng đều bối rối: “Anh lại đang náo loạn gì thế?”

“Có mỗi hai chúng ta, sao có thể bao vây nó?”

Nhìn Hạ Trùng đang khẩn trương xen lẫn kinh ngạc, Lục Tân cười cười nói: “Cô hiểu lầm rồi, không phải là hai chúng ta bao vây nó.”

“Một mình tôi là đủ rồi.”

Sau đó, trước khi Hạ Trùng kịp phản ứng lại, Lục Tân đã nhẹ nhàng buông lỏng tay cô ta ra.

Theo bản năng, Hạ Trùng đưa tay ra muốn nắm trở lại, nhưng lại thấy Lục Tân không hề xuất hiện dị dạng gì, lại thấy kinh hãi.

Cô ta phát hiện, trong tay Lục Tân, giữa hai ngón tay đang kẹp một lá bài Poker.

Mà ở bên trên lá bài poker kia, lại có một vệt sáng lộng lẫy, kỳ dị đang lập lòe, nó khiến cho Lục Tân ổn định lại cơ thể.

Người bình thường mà ở bên trong vực sâu, ví dụ như Lục Tân.

Nếu như không có người có năng lực như Hạ trùng trợ giúp, sẽ lập tức bị lực lượng tinh thần uyên thâm của vực sâu hòa tan, hoặc là loại bỏ ra khỏi vực sâu.

Thế nhưng bây giờ, trong tay Lục Tân kẹp lá bài poker màu đen.

Lá bài poker này có thể khiến cho anh mượn được lực lượng, dừng lại ở trong vực sâu một quãng thời gian ngắn ngủi.

“Trước tiên tôi cần một tiểu đội.”

Lục Tân hạ quyết định, quay sang hướng Hạ Trùng cười cười, sau đó đi sang một bên.

Trong khi Hạ Trùng vẫn đang dùng ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ nhìn, Lục Tân đã đi đến khu vực trống cách đó không xa, đem khối rubic cấp mười hai, lá bài poker bỏ trên mặt đất, lại đem đồng hồ cát trí nhớ và mặt nạ 6 cảm xúc ra, anh hơi ưỡn thẳng lưng lên, mở miệng nói nhẹ:

“Trước đó, lúc ở bên trong thành Hỏa Chủng, khi đối mặt với quân đoàn Địa Ngục kia, cũng không cần nói…”

“Biểu hiện của các ngươi đều rất kém cỏi.”

Vẻ mặt mấy cái vật phẩm lực lượng tinh thần ký sinh đều hơi ngốc trệ, biểu hiện ra một loại hương vị hai mặt nhìn nhau.

Con chó nhỏ không có da chui ra, nhìn thấy tình cảnh xung quanh không đúng, lại cụp đuôi chạy về, lén lén lút lút nhìn ra ngoài.

“Hiện tại, đây chính là cơ hội lần thứ hai của chúng ta.”

Lục Tân nhìn tất cả bọn chúng, chậm rãi nở một nụ cười: “Ta muốn mọi người cùng nhau bao vây nó, có được hay không?’

Mấy vật phẩm tinh thần ký sinh kia càng ngốc trệ, lực lượng tinh thần trên nó run nhè nhẹ.

Dưới tông màu đỏ sậm của vực sâu, mơ hồ khiến cho người ta cảm thấy chúng nó giống như là tay nắm tay, đang đối mặt với tiểu gia hỏa lạnh lẽo là Lục Tân.

Vấn đề này rất rõ ràng, quan trọng không phải ở chỗ có được hay không, mà là ở chỗ, có thể nói không được hay sao?

“Thái độ rất tốt.”

Lục Tân thấy không có ai nói lời cự tuyệt, càng hài lòng nở nụ cười, gật đầu nhẹ.

“Đã như vậy, thì lên đường thôi.”

Gật đầu, đứng dậy, Lục Tân ưỡn thẳng sống lưng, đi thẳng về phía trước, hào quang đỏ sậm của vực sâu chiếu trên người anh, toát ra vẻ tự tin mà thoải mái, em gái ngồi trên bả vai anh, làm cho cái bóng đen kịt được kéo dài ra, bên người cũng có thêm mấy vật phẩm ký sinh nhỏ bé đang run lẩy bẩy đi theo.

Hạ Trùng đứng bên cạnh xem đến ngây người, vô thức muốn đi ra ngăn cản.

Nhưng mà cô còn chưa nói câu nào, Lục Tân đã lập tức xoay người lại, nghiêm túc nhìn cô ta, lòng bàn tay nắm chặt thành nắm đấm đưa lên:

“Vì một thế giới văn minh và trật tự…”

Hạ trùng ngay lập tức bị chấn động đến nỗi nói không ra lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận