Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 703: Một cơ hội tốt để học tập (2)

Lục Tân dường như là xuất hiện từ trong những bông hoa.

Những cơn đau ở gan bàn chân và những chiếc răng khiến cho anh cảm thấy như có một luồng điện xẹt qua tâm trí, và anh không thể nào tập trung được.

Ở bên cạnh anh, càng ngày có càng nhiều linh hồn nhàn nhạt đang dung hợp những đóa hoa, nhẹ nhàng bay qua bay lại, giống như những hạt bông bồ công anh to lớn, từng cánh từng cánh một che phủ lấy bầu trời, mỗi một bông hoa là sự ngưng tụ từ những hận thù và đau đớn, khiến tất cả trở thành một trong số họ.

Khi Lục Tân không thể phối hợp tình huống nữa, em gái anh đã muốn kéo thân thể anh xuống.

Tốc độ của hai người đang giảm xuống đáng kể, từng chút từng chút một, cả hai bị bao quanh bởi những bông hoa nhạt màu.

Loại “đóa hoa chết chóc” nhạt màu này, hoặc có thể nói là một con quái vật tinh thần, lực công kích của nó cũng không phải là quá mạnh mẽ.

Xét cho cùng, mặc dù chúng có lượng cấp tinh thần đáng sợ, nhưng mà chúng được cấu tạo từ ý thức của vô số người khác nhau.

Giống như một nhóm binh lính bị phân tán, không thể tập trung trí lực để cùng nhau khởi động tấn công được.

Nhưng điều đáng sợ ở bọn chúng lại là sự ô nhiễm của nỗi đau và nỗi buồn.

Đồng thời, trong nỗi đau và nỗi buồn này, có một cái chết huy hoàng nữa.

Không có lúc nào là không ảnh hưởng đến những người xung quanh.

Nếu chỉ là có một đóa thôi thì Lục Tân sẽ ít bị ảnh hưởng hơn.

Nhưng nếu như hoàn toàn bị bao quanh bởi những bông “đóa hoa chết chóc” và nhận lấy những sự ô nhiễm đan xen đó thì sẽ bị cú sốc tinh thần vô cùng mạnh mẽ hoặc sẽ vô cùng đáng sợ.

“Hừm ...”

Cha của anh đã xuất hiện bên trong bóng đen.

Ông liếc nhìn Lục Tân đang run chân, tay thì che lấy mặt, còn em gái thì đang ra sức kéo anh, lộ ra biểu cảm không vui vẻ lắm.

Ông lạnh lùng hừ một tiếng, những bóng đen tự động phân tán, lao về phía xung quanh như những cơn thủy triều đen.

Lúc này, lửa giận của ông vẫn không suy giảm, ông thực sự định trực tiếp tiêu diệt những bông “đóa hoa chết chóc” đang định lao tới trước mặt ...

Nhưng mà, khi bóng đen đó lao ra xung quanh, vốn Lục Tân đã bị giày vò bởi những cơn đau đột nhiên trước đó bỗng dưng kêu lên một tiếng như bị bóp nghẹt, sắc mặt anh bỗng trở nên trắng bệch, và những giọt mồ hôi lớn chảy ra từ trán, cơ thể anh mềm đi, anh ngồi xổm trên mặt đất.

Cú sốc tinh thần mạnh như vậy khiến cho cha anh cũng bị ảnh hưởng.

Cái bóng bị một lực vô hình nào đó trói buộc, nó đột nhiên trở nên phân tán và mỏng manh.

Thay vào đó, những dao động sức mạnh tinh thần tỏa ra từ những bông “đóa hoa chết chóc” đã bắt đầu áp sát lại bên cạnh Lục Tân.

“Con làm sao vậy?”

Cha anh trở nên vô cùng hỗn loạn, đôi mắt đỏ như máu hung hăng nhìn chằm chằm về phía Lục Tân.

Lục Tân thậm chí còn không trả lời được, chỉ cảm thấy bụng đau như bị thiêu đốt.

Anh không thể diễn tả được loại nỗi đau này bằng lời nói.

Nó giống như là ruột anh đang bị cắt ra từng mảnh vậy, giống như dây thần kinh đang bị lửa thiêu đốt đến từng xăng ti mét, toàn bộ cơ thể đều mất đi sức lực. Nếu không phải do anh bình thường cũng khá là dặt dè thì hiện tại có khi đã ôm bụng, ngã xuống đất và lăn lộn trong đau đớn rồi ...

Em gái anh nhìn Lục Tân đáng thương và nói: “Anh ấy hình như đang bị đau bụng...”

Cha anh lại tiếp tục giận dữ: “Con không thể chịu đựng một chút sao? Xong việc rồi tìm nhà vệ sinh sau ...”

Lục Tân không có sức lực nhấc tay lên, người hơi cúi xuống.

Anh không thể nào giải thích cho em gái và cha anh được, loại đau này không phải là loại đau mà có thể giải quyết bằng cách vào nhà vệ sinh giải quyết, loại đau này là kiểu mà mỗi một giây nó sẽ lại thiêu đốt chính thần kinh của mình, làm cho người khác tay chân run rẩy, não dường như là bị biến cho thành trống rỗng.

Cơ thể dễ bị tổn thương hơn bản thân nghĩ nhiều.

Khi người khác không cảm thấy đau, người đó sẽ không bao giờ hình dung được cảm giác đau là như thế nào.

Lục Tân thậm chí còn cảm thấy đau đớn sau cái chết của lợn, cừu, gia súc ...

Ruột già nướng, ruột già chiên, những món ăn này sau này chắc là không bao giờ ăn lại được nữa.

Ở phía xa, trong khu rừng chết chóc, có ông lão tóc bạc phơ, bên trong mũi và miệng ông lão đang từ từ toát ra một mùi khét lẹt.

Đồng tử của ông lão hiện lên một màu xanh lục biến dị.

Làn da tái nhợt bất thường, có cảm giác như người không khỏe đến cực hạn vậy, sắp cận kề cái chết.

Cơ thể ông lão lúc này đang run rẩy không ngừng.

Bụng đã ướt đẫm hết rồi.

Không biết từ trong bụng ông lão đó đang chảy ra chất lỏng gì, mà thật sự thiêu đốt chiếc áo choàng đỏ của ông lão thành nhăn nhúm. Từng dấu vết trên cơ thể của ông lão đều đang run rẩy không ngừng, nhìn qua giống như là đau đớn nặng như vậy có thể sẽ tiêu diệt ông lão bất cứ lúc nào.

Nhưng không hiểu sao ông lão đó vẫn có thể tỉnh táo được.

“Thần trạch đại kỵ sĩ…”

Người phụ nữ có mái tóc đỏ chỉ nhìn ông lão như thế này thôi đã cảm thấy lạnh sống lưng, run rẩy hỏi:

“Mỗi lần sử dụng năng lực của mình, ông có chịu đựng được những điều này không?”

“Chính vì tôi đã quen với việc chịu đựng điều này cho nên tôi tin rằng chỉ có sự thật mới có thể chỉ dẫn tôi mà thôi.”

Người phụ nữ có mái tóc đỏ nuốt nước bọt và nhìn về phía chính giữa của khu rừng chết chóc, nơi mà lúc này đang đặt nhà máy.

Chỉ thấy lúc này mặc dù Lục Tân đã trở nên mềm lòng, yếu hơn nhưng anh vẫn đang chạy không ngừng.

Chỉ là động tác của anh đã không còn được linh hoạt như trước.

Nghiêng người loạng choạng, thất tha thất thiểu, giống như là bị người khác kéo đi vậy, có cảm giác như đang bị mất kiểm soát.

Lực lượng xung kích tinh thần mạnh mẽ xung quanh anh mặc dù đã tiêu tán đi, nhưng dường như vẫn đang cố gắng hết sức để có thể tập hợp lại.

Nó thậm chí còn khiến cô ta cảm thấy kinh hãi, con quái vật đó được làm bằng sắt sao?

Đau đớn như vậy mà vẫn không thể chấm dứt được ý thức của anh sao?

Cô ta thậm chí cảm thấy có chút không đành lòng, nhưng vẫn thấp giọng nói: “Anh ta vẫn còn đang giãy giụa ...”

“Thật sao?”

Mí mắt của ông lão già tóc nhạt màu cũng có vẻ hơi run lên, giọng nói khàn khàn lạ thường, ông lão đưa tay ra, tựa hồ như đang muốn lấy cái gì đó từ trong hộp, nhưng ngay cả ông ta cũng do dự một lúc, sau đó lại chậm rãi thu bàn tay lại, nhẹ giọng nói:

“Nếu ngay cả loại đau này cũng không đủ, vậy tôi tính sẽ định cho anh ta một loại đau đớn mà trước đây chưa trải qua.”

Người phụ nữ có mái tóc đỏ hơi sững sờ một chút: “Cái gì?”

Ông lão tóc bạc trắng nói: “Ngươi đã trải qua loại đau đớn này hai lần rồi.”

Người phụ nữ có mái tóc đỏ nghe vậy thì lập tức có phản ứng, sắc mặt trở nên vô cùng tái nhợt.

Ngoài vẻ xanh xao, còn có thêm cả cảm giác hưng phấn mờ nhạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận