Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1376: Quái vật Lục Tân bên trong căn nhà cũ (3)

“Phản bội lại tòa án Ngọ Dạ là phản bội lại công bằng.”

“Người như vậy cần bị xét xử.”

Dường như có điều gì tức giận đánh vào trong tim những người xét xử, khiến cho biểu cảm của bọn họ cũng trở nên vặn vẹo.

Bởi vì bọn họ xuất hiện mà không khí hơi gợn sóng, bắt đầu từng tầng từng tầng không ngừng dâng lên đỉnh điểm.

Từng người xét xử đi vòng qua Lục Tân tiến vào phía trong trường tiểu học.

Trong phòng làm việc tầng ba, số tám xách bình hoa trong tay, thể hiện sự tàn bạo của bản thân mình với những người xét xử này.

Giống như đứa trẻ ban đầu chỉ biết tố cáo, cuối cùng cũng học được cách đánh nhau.

Ngoài cổng trường tiểu học, Lộc Tân im lặng đứng yên tại chỗ, một bàn tay nhỏ bé không ngừng chống lên da anh, lúc này bỗng nhiên biến mất.

Giống như mâu thuẫn trong trí nhớ cuối cùng cũng lắng xuống.

Trong nhà tù trí nhớ, Lục Tân ôm lấy đứa bé, bắt đầu suy nghĩ lại bản thân mình một cách nghiêm túc.

Từng hình ảnh anh xuất hiện trong phòng thí nghiệm này, có lớn có nhỏ, có hình ảnh mang máu tươi trên người, có tóc giống như ổ gà, trên mặt mờ mịt, có người trong tay đang cầm một phong thư, theo bản năng giấu sau lưng. Đó là thù lao đầu tiên mà Trần Tinh cho anh. Cũng có người lẳng lặng đứng trước cửa sổ đang bị bóng đêm bao phủ, cô độc một mình nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trái tim Lục Tân bắt đầu run rẩy kịch liệt.

Thật ra thì không một bản thân nào của anh là không đủ cố gắng.

Bọn họ chỉ là trùng hợp xuất hiện trong quá khứ, chịu đựng giúp anh khoảng thời gian khó chịu nhất.

Bản thân anh ban đầu không hề quan tâm chính bản thân mình, cũng không có cảm xúc gì đối với bản thân anh của ngày hôm nay.

Như vậy sao anh có thể tránh được anh đã từng lạnh lùng nhìn thế giới này.

Lúc anh vào công ty, bởi vì không biết làm gì, nên chỉ có thể học tập xem người khác đang làm gì.

Thì sao có thể giết được anh ở thời điểm đó phản ứng quá máy móc, chỉ biết làm thêm giờ?

Lúc anh gặp được cô Tiểu Lộc để quên đi những chuyện đã qua, làm sao có thể không cười trừ chào hỏi với cô ấy?

Bản thân mình trong từng khoảng thời gian khác nhau, tạo nên mình của bây giờ?

Cho nên tại sao phải hủy bỏ quá khứ?

Đời người là không cần hối hận, giống như số liệu phức tạp, trải qua những phép tính toán tinh vi, cũng sẽ chỉ có một kết quả. Bản thân mình của hôm nay, vào những chuyện từng là quá khứ, cũng giống như ở dưới những con số cụ thể đó, tự mình giải ra đều là lựa chọn giống nhau.

Cảm giác, suy nghĩ, dục vọng, hiểu biết, bản năng, trí nhớ, mới là số liệu quyết định tất cả.

Bản thân anh trước khi tìm được nội hạch tinh thần, chẳng qua chỉ là tiền đề của những con số này.

Tất cả những bản thân anh ở trong quá khứ đều bị quấn vào trong thời gian này, trợ giúp anh của lúc này tìm được bản thân mình chân chính.

Hiểu ra những điều này, trên mặt Lục Tân bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác thoải mái.

Ngay cả anh cũng không biết, trong lồng giam trí nhớ này, khi tất cả bản thân anh chuẩn bị hòa giải, trong góc phòng thí nghiệm, đứa trẻ mà anh ôm vào lòng ban đầu, trên mặt bỗng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc và tò mò.

“A !”

Khi vô số những người xét xử tràn vào trong trường tiểu học Trăng Máu, xông về phía phòng làm việc tầng ba, Lục Tân bỗng nhiên tỉnh lại.

Hai mắt của anh vốn dĩ đã bị khâu lại, nhưng vào lúc những người xét xử này có hành động, lại miễn cưỡng mở ra.

Bởi vì dùng sức quá mức, mí mắt trực tiếp bị sợi tơ màu đen xé nát, xuất hiện một phần máu thịt mơ hồ.

Nhưng trên gương mặt máu thịt xen lẫn đó vẫn có thể thấy một tia sáng kỳ dị nở rộ trong mắt. Nội tâm bởi vì những lời nói dối lúc trước của cô Tiểu Lộc mà trở nên trống rỗng, lúc này cũng xuất hiện một suy nghĩ bình thản lạ thường, tất cả những gì ở trong lồng giam trí nhớ vừa rồi, trong nháy mắt anh tỉnh lại, đều trở nên mơ hồ, chỉ có một cảnh tượng bỗng nhiên trở nên rõ ràng một cách đặc biệt.

Đó là khi anh còn rất nhỏ, bỗng xuất hiện một anh đến từ tương lai, nhẹ nhàng ôm lấy anh.

Có lẽ thật sự không có ai từng để ý đến anh.

Trong một vài thời điểm, tự mình ôm lấy chính mình, không phải cũng là cảm giác ấm áp này sao?

“A, a, a !”

Cũng trong lúc đó, những người thi hành xung quanh Lục Tân vẫn có người đang trông chừng anh, đồng thời dừng bước, bọn họ vốn dĩ cho rằng Lục Tân sắp hoàn toàn bị ô nhiễm, biến thành một thành viên của bọn họ, nhưng vào lúc này bỗng nhiên xuất hiện bất ngờ.

Quá trình ô nhiễm không có bất trắc gì, cực kỳ thuận lợi.

Giống như hạ độc một người, toàn bộ quá trình cũng rất thuận lợi, trơ mắt nhìn người ấy uống thuốc độc vào người.

Nhưng hết lần này đến lần khác, bọn họ lại phát hiện, người nọ không có chết.

Lục Tân cũng như vậy, rõ ràng bị ô nhiễm mạnh nhất, cũng hoàn toàn nhất, nhưng lúc này anh ta lại mở to mắt.

Trong mắt anh ta lại có sức sống.

“Các người…”

Lục Tân nhìn những người xét xử trong tầm mắt đang chìm trong lực lượng xét xử, từ từ mở miệng, từng chút từng chút tách sợi tơ màu đen trên môi mình ra, giọng nói có chút mơ hồ không rõ: “Các người đều muốn xét xử tôi, chỉ trích tôi.”

“Tôi không chấp nhận.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận