Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1345: Sự kiện ô nhiễm cấp S trên toàn thế giới (1)

Lớp huấn luyện kết thúc sau một tuần miệt mài, những người tham dự vào lớp học này đều cảm thấy bản thân đã học được rất nhiều điều.

Thật ra trong đó cũng không bao gồm đám người không hề có một chút thái độ nghiêm túc học tập như Bích Hổ, Hùng Hài Tử, Hồng Xà, Thần Bà, Chó Trông Cửa, Oa Oa.

Cũng là bởi vì bọn họ đều được huấn luyện trong một giảng đường như nhau cho nên đám người có năng lực đều bị nhóm nghiên cứu viên khinh bỉ mà nhìn một trận, cũng không chỉ là ánh mắt của một nhà vua nhìn những kẻ trộm, mà còn là ánh mắt nhìn những kẻ trộm đó tiến vào trong hầm kho báu, nhưng lại không vội bỏ túi bất cứ thứ gì, lại chỉ ngồi yên một bên ngủ gà ngủ gật, thỉnh thoảng lại còn nhặt một viên gạch vàng lên ném vào lòng sông nữa, chính là ánh mắt nhìn kẻ ngu, vừa khinh thường lại vừa căm giận!

Những kiến thức cao siêu quý báu đến như thế được chia sẻ rồi.

Đám người này lại không chịu tiếp thu sao?

Chậc chậc, quả nhiên nếu dựa hết vào mấy người này thì thế giới này thực sự là vô phương cứu chữa rồi, vẫn phải dựa vào chúng ta thôi…

Khi tuần huấn luyện kết thúc, trong lòng từng vị nghiên cứu viên đều tràn ngập một sự tự tin mãnh liệt…

Trông những người có năng lực bên kia lại càng phấn chấn hơn với nhóm nghiên cứu viên, cứ như là cuối cùng cũng đã chờ được đến ngày giải phóng vậy.

Dĩ nhiên, Lục Tân là ngoại lệ.

Anh đồng thời có được sự tôn trọng của nhóm những người có năng lực và nhóm nghiên cứu viên…

Những người có năng lực nhìn Lục Tân, trong đôi mắt vừa có chút kính sợ, lại cũng có chút đồng tình.

Mọi người đều biết rằng, những người có năng lực thực chất chỉ là những nhánh cây đã được vót nhọn, cho nên ít nhiều đều có vấn đề, thế nhưng theo như những lời của Lục Tân thì…

Vấn đề của anh dường như có hơi lớn nha!

Còn về các nghiên cứu viên, trong đó cũng bao gồm cả giáo sư Bạch, đều dùng ánh mắt kích động và kính ngưỡng nhìn về Lục Tân.

Thậm chí bọn họ còn kích động đến mức không biết nên dùng những từ ngữ như thế nào để biểu đạt sự cảm kích ở trong lòng của bọn họ đối với Lục Tân.

Dẫu sao nếu như lật lại từng trang ghi chép trong mấy ngày vừa qua thì sẽ có thể phát hiện ra, rằng trong lần huấn luyện này, vật có giá trị nhất, là những thứ mà ngay từ đầu “giáo sư Bạch” đã nói; còn những thứ cụ thể nhất, đều là do Lục Tân nói; còn những lời có vẻ nổi tiếng, có tính triết lý học vị nhất đều được xuất phát từ miệng của giáo sư Bạch.

Cũng là bởi vì biết rõ những lời nói của Lục Tân giá trị như thế nào, vì vậy khi đợt huấn luyện kết thúc, mọi người đều nhất trí quyết định muốn phong cho Lục Tân một vị trí giáo sư cực kỳ cao quý, vinh dự, đặc biệt. Hơn nữa mọi người cũng đều đồng ý rằng ở lĩnh vực nghiên cứu sức mạnh tinh thần, Lục Tân là người có tài nghệ nổi bật nhất.

Thế nhưng Lục Tân từ chối rồi.

Anh chỉ muốn có một tấm bằng tốt nghiệp mà thôi…

Nhất là khi cái chức vụ mà đằng sau lại còn có mấy chữ như “đặc biệt” hay là “vinh dự” kia, liệu rằng có thật hay không?

Anh hiểu rất rõ, nào có bị mắc lừa dễ dàng đến thế.

Dĩ nhiên là sau khi đám nghiên cứu viên, nhất là giáo sư Bạch và ngài Tô nói chuyện với nhau xem có thể đồng ý với lời đề nghị trao cho anh một tấm bằng hay không xong thì Lục Tân cũng bày tỏ lại với bọn họ, cái chức danh giáo sư vinh dự đặc biệt kia, thật ra cũng không phải anh không thể nhận…

Chẳng qua là, chức vụ này cũng không phải dành cho anh, mà là dành cho mẹ anh.

Cơ hội lần này chỉ đến sau khi anh cầu xin mẹ mình tới đây, dĩ nhiên cũng không nên để cho bà ra về tay không được.

Mặc dù lời đề nghị của Lục Tân cũng khiến cho mọi người cảm thấy có chút kỳ quái, thế nhưng vì tôn trọng cho nên cuối cùng bọn họ vẫn đồng ý.

Hơn nữa sau khi nghiêm túc hỏi thăm tên mẹ của Lục Tân, bà đã quyết định đặt tên bản thân là:

“Quý bà Lục!”

Là giáo sư quý bà Lục vinh dự đặc biệt của đại học Thanh Cảng!

Tuổi tác: Không rõ.

Giới tính: Nữ?

Chiều cao: Không rõ.

Nguyên quán: Không rõ.

Dân tộc: Không rõ.

“Việc phân loại và chia sẻ, phân phối công việc đã được hoàn thành trong tuần này rồi.”

“Các vị phải chuẩn bị sẵn sàng, chúng đã đã tích góp quá nhiều công việc phải làm.”

Lúc chương trình huấn luyện lần này chính thức kết thúc, giáo sư Bạch nói vài lời với tất cả mọi người, thái độ của ông ta thực sự rất nghiêm túc:

“Thẳng thắn mà nói, tình hình hiện tại đã vô cùng cam go rồi…”

“Là về cặp mắt trên bầu trời kia sao?”

Lục Tân tò mò hỏi giáo sư Bạch, đồng thời cũng ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua một cái.

Trong một tuần này, cặp mắt trên bầu trời kia có mở ra thêm một lần nữa, hơn nữa khi ngước mắt nhìn qua, dường như khoảng cách đã gần hơn trước đó rồi.

Đám người vốn luôn được sắp xếp túc trực ở đó cũng đã tiến hành kiểm tra.

Cho dù một vài người cũng phải qua bên này để tham gia khóa huấn luyện những sau khi huấn luyện cũng ngay lập tức chạy về chỗ theo dõi tiếp.

Có điều Lục Tân cũng đã nhận ra, việc bọn họ quan sát và làm kiểm tra dường như cũng không cung cấp thêm được bao nhiêu manh mối có giá trị.

Hôm nay bọn họ đều đã biết trên trời có một đôi mắt xuất hiện, cũng đều biết thỉnh thoảng nó sẽ mở ra, hơn nữa còn ngày càng đến cần Thanh Cảng hơn nữa.

Tốc độ đến gần thực sự không thể lạc quan được, chỉ trong mười ngày trôi qua, khoảng cách đã bị rút ngắn gấp ba lần.

Mỗi lần đến gần thêm một khoảng, áp lực đè ép lên thành phố Thanh Cảng cũng càng trầm trọng hơn một chút, trong không khí cũng có thể cảm nhận được sự đè ép.

Bởi vì có Oa Oa ở đó, cho nên loại áp lực này vẫn chưa thể ảnh hưởng bao nhiêu đến Thanh Cảng.

Chỉ có điều, tin tức đôi mắt lại xuất hiện đã truyền ra Thanh Cảng rồi, cũng đã trở thành đề tài bàn tán của đường lớn ngõ nhỏ tại Thanh Cảng.

Thanh Cảng cũng không có cách nào để cho những người khác không nhìn thấy đôi mắt này, cũng không có cách nào khiến cho bọn họ đừng thảo luận về đề tài này nữa, thậm chí cũng không thể nào ứng đối với những câu hỏi được đặt ra ngày một nhiều ngoài kia, vì vậy cũng chỉ có thể qua loa lấy lệ đưa ra một lời nói dối với dân chúng, chỉ nói rằng Thanh Cảng được thực hiện một cuộc thí nghiệm dụng cụ chiếu hình tiên tiến nào đó mà thôi.

Còn cụ thể có bao nhiêu người tin tưởng, thì không thể biết được.

“Đôi mắt này cũng là một trong những nguyên nhân.”

Giáo sư Bạch chống gậy tiến lên phía trước mấy bước, đưa một tập tài liệu cho Lục Tân, thấp giọng nói: “Chúng ta sẽ xử lý.”

“Nhưng cần phải nhanh chóng nói cho cậu biết chuyện này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận